Tề Sương Sương lập tức bỏ quyển sách đang dở, chạy tiễn cô: "Vậy chị nhớ đường cẩn thận nha! Tuần chị tới lúc nào?"
Cố Tiểu Khê suy nghĩ một chút: "Chắc thứ Bảy. Lúc đó chắc ông em cũng phối xong t.h.u.ố.c , chị đỡ chạy chạy ."
"Vậy thứ Bảy tối đừng về vội, ăn tối cùng ."
"Được thôi!" Cố Tiểu Khê đồng ý, cùng Lục Kiến Sâm rời .
Lục Kiến Sâm lái xe tới, nên hai chỉ bộ một đoạn là lên xe.
Sau khi xe rời khỏi trung tâm Thành phố Thanh Bắc, Lục Kiến Sâm bỗng đưa cho cô một phong thư.
"Ba em gửi đến. Trong đó còn một bức điện báo."
Cố Tiểu Khê mừng rỡ, vội vàng mở thư xem.
Cô điện báo . Khi ông ngoại và ba định đến Thanh Bắc Tết, cô vui mừng lắm .
khi xong thư, sắc mặt cô trầm xuống.
Cố Tân Lệ thế mà kết hôn với một phó đoàn trưởng, còn theo đơn vị chuyển tới Thanh Bắc?
Cô đoạn đó tới hai , mới sang Lục Kiến Sâm.
"Anh gặp Cố Tân Lệ ? Cô cưới phó đoàn trưởng nào ?"
Lục Kiến Sâm liếc cô, giọng nhẹ nhàng: "Là phó đoàn trưởng Ân Xuân Sinh của đoàn ba. Ba mươi lăm tuổi, ban đầu nộp đơn chuyển ngành, nhưng đợt cứu trợ bão tuyết về, còn nộp cả hồ sơ cho vợ theo quân. Chị họ em đến đơn vị từ mười ngày ."
"Ân Xuân Sinh?" Cố Tiểu Khê cau mày, đầy nghi hoặc.
Kiếp , Cố Tân Lệ cưới là một nam thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng cô, mặt mũi trắng trẻo, tên là Ninh Hải.
Sau nhà nước khôi phục thi đại học, Ninh Hải thi đỗ, còn Cố Tân Lệ thì trượt, thế là lập tức đá cô .
Cũng vì chuyện đó mà tính cách Cố Tân Lệ càng trở nên u ám kỳ quái, cũng ngày càng thích gây sự với cô hơn.
Không ngờ, kiếp cô bỏ tên thư sinh , sang cưới một lính lớn tuổi như ?
Nghĩ đến đây, cô hỏi tiếp: "Ba mươi lăm tuổi , đàn ông đó chắc từng kết hôn nhỉ?"
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Ừ. Có hai đứa con. Nghe đây định xuất ngũ, là vì vợ bệnh nặng, gánh nặng gia đình lớn, ai chăm sóc cha già và con cái. Lần tái hôn, là do vợ mất ."
Cố Tiểu Khê bĩu môi hai tiếng đầy châm chọc: "Cô vẫn cứ thích ganh đua với em như đấy!"
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần thứ gì cô , cô đều cướp lấy.
Cô theo chồng quân ngũ, bây giờ Cố Tân Lệ cũng chạy đến vợ lính theo.
Cô tin đây là trùng hợp, rõ ràng là cố tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/227.html.]
Lục Kiến Sâm cũng chẳng ưa gì Cố Tân Lệ, mỗi đến cái tên đó, nhớ đến chuyện hai con từng bắt tay chuốc t.h.u.ố.c .
Nhìn cô vợ nhỏ xinh bên cạnh, trong lòng thấy cực kỳ may mắn.
Có lẽ may mắn cả đời của đều dùng hết để gặp cô .
"Vợ , em hạn chế tiếp xúc với Cố Tân Lệ một chút." Giọng Lục Kiến Sâm cực kỳ nghiêm túc.
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Dạ, em cũng thấy phiền cô lắm. Chỉ cần cô đừng chọc em, em coi như cô tồn tại."
Lục Kiến Sâm đang lái xe, rảnh tay liền đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Nhà để cô bước , nhất là lúc ở nhà. Đồ cô đưa, cũng đừng ăn."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Dạ."
Lục Kiến Sâm im lặng một lúc : "Bác cả em gửi cho em một cái bưu kiện, hai con cá khô muối."
Cố Tiểu Khê ngạc nhiên: "Họ gửi bưu kiện cho em? Có gì đó mờ ám ở đây!"
"Còn kèm theo một bức thư, đại ý là bảo em chăm sóc cho Cố Tân Lệ. Cả bưu kiện lẫn thư đều vứt ." Lục Kiến Sâm tiếp.
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Không , vứt thì vứt, em cũng chẳng ."
Nga
Lục Kiến Sâm khẽ siết tay cô, bổ sung một câu: "Lúc vứt cá , mùi lạ, đó già của Phó đoàn Uông nhặt , đem về rửa ăn. Kết quả là bà và cháu trai lớn của phó đoàn ngộ độc thực phẩm."
"Cái gì cơ?" Ánh mắt Cố Tiểu Khê run lên, bên trong hiện rõ vẻ kinh ngạc và bàng hoàng.
"Là bà cụ hôm cứ khăng khăng đòi đến nhà mua thịt heo đó, cho em năm xu đấy." Lục Kiến Sâm tưởng cô nhớ rõ nên nhắc .
Cố Tiểu Khê hít sâu một : "Em nhớ bà ! Sau đó ? Có trách ?"
Bà cụ đó là kiểu khó lý.
"Bà đòi bồi thường tiền, nhưng chính ủy mắng cho một trận. Sau đó nghĩ kỹ , cảm thấy chắc chắn là cá vấn đề, nếu thì bà nhặt về ăn, cũng đến mức ngộ độc."
Lục Kiến Sâm lo ngại trong lòng .
Dù thì hai con nhà đó cũng từng tiền án đầu độc khác.
Huống hồ, cô vợ nhỏ còn độc từ trong bụng , cũng liên quan đến nhà đó, buộc cẩn thận hơn.
Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Chuyện em với ba em một tiếng. Lỡ họ gửi cá vấn đề, ba em ăn thì nguy."
Bây giờ thiếu lương thực, một con cá cũng đủ ăn một bữa, bình thường chẳng ai bỏ cả.
Hai chuyện, lúc về tới doanh trại thì mười giờ rưỡi.
Lục Kiến Sâm đưa vợ nhỏ về nhà xong, liền trả xe.