"Cảm ơn!" Trương Bỉnh Nghĩa vốn còn đang lo lắng, giờ t.h.u.ố.c , cũng bớt căng thẳng hơn nhiều.
Lúc , ánh mắt Phó Gia Ny bất chợt dừng chiếc áo khoác lông vũ dài tới mắt cá chân của Cố Tiểu Khê, trông cực kỳ ấm áp, cô đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Chị Cố, em thấy lạnh lắm... Chị thể cho em mượn áo khoác mặc tạm ?"
Cố Tiểu Khê: "..."
Cô bỗng buông một câu c.h.ử.i thề, mà .
lúc đó, Lục Kiến Sâm từ ngoài bước lều, khéo thấy câu .
Sắc mặt lập tức sầm xuống, lạnh giọng từ chối: "Không . Cô lạnh thì đắp chăn , vợ thể để lạnh."
Nói , tiến đến gần, giúp cô vợ nhỏ kéo kín áo khoác, đội mũ, đeo găng tay cho cô cẩn thận từng chút một.
"Bên ngoài hôm nay lạnh, gió to, thể để cảm ."
"Dạ. Mình thu dọn đồ đạc xuống núi thôi !" Cố Tiểu Khê liếc ngoài, phát hiện hôm nay trời âm u, gió cũng lạnh buốt đến gai .
"Đồ đạc hầu như dọn xong hết , chỉ còn lều gấp thôi." Lục Kiến Sâm khẽ xoa đầu cô.
Phó Gia Ny thấy cuộc đối thoại của họ, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức tuôn trào.
Trương Bỉnh Nghĩa: "..."
Đang yên đang lành, cái gì chứ?
Chung Quắc đưa tay lau nước mắt cho cô , dịu giọng : "Em đang bệnh mà, tụi cũng xuống núi luôn nhé."
Hôm qua ngoài lâu như mà săn con mồi nào, coi như tay trắng về, cũng định ở núi nữa.
Theo kinh nghiệm của , lẽ lũ động vật sâu trong rừng .
Phó Gia Ny thật cũng về, chỉ là trong lòng thấy khó chịu.
Cô Chung Quắc đối xử với như cách Lục Kiến Sâm chiều chuộng Cố Tiểu Khê.
Cô chiếc áo như Cố Tiểu Khê.
Cô tưởng rằng, bệnh thì Cố Tiểu Khê sẽ nỡ từ chối.
Nga
Dù cũng chỉ là mượn áo, chứ lấy của .
, từ chối cô chính là Lục Kiến Sâm, đàn ông lạnh lùng đến mức khiến dám thẳng.
Dù trong lòng đầy bất mãn, trăm cam lòng, cuối cùng cô vẫn uống t.h.u.ố.c hạ sốt.
Ngoài lều, Cố Tiểu Khê uống một bát cháo nóng, ăn một quả trứng luộc bên cạnh chuyện với Tề Sương Sương, đang nhóm lửa rang hạt thông.
"Em định rang hết chỗ hạt thông ?"
Tề Sương Sương nhướn mày, giọng mang theo ẩn ý: "Không, em chỉ đốt hết chỗ củi tụi nhặt thôi."
Cố Tiểu Khê bật : "Hóa là vì lý do ! Vậy để chị giúp em."
Vừa , cô nhóm thêm một đống lửa bên cạnh, rửa một cái nồi đất.
Tề Sương Sương tò mò hỏi: "Chị định nấu gì ? Bọn còn ba con thỏ rừng hong khô một nửa, định nấu ?"
"Không cần . Chị cơm chiên trứng, trưa nay khỏi nấu nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/217.html.]
Mắt Tề Sương Sương sáng rực: " ha, còn thể cơm chiên trứng. Sáng nay em luộc sẵn hai mươi quả, tính mang theo ăn dọc đường."
Bọn họ vẫn còn mấy chục quả trứng gà rừng nữa mà!
"Ừ, để chị . Em tiếp tục rang hạt thông ."
Cố Tiểu Khê định dậy lấy gạo thì Lục Kiến Sâm bước gần.
"Để cho, em qua bên nghỉ một lát ."
Bị giành mất việc, Cố Tiểu Khê bèn tự kiếm chuyện cho .
Vì Chung Quắc và Phó Gia Ny vẫn còn ở trong lều, Lục Kiến Sâm và Tư Nam Vũ tiện tháo lều, nhưng cô thì .
Cô đến gần, vài thao tác "soạt soạt", nâng tay một cái, chiếc lều lập tức tháo gọn gàng.
Phó Gia Ny vẫn còn cuốn chăn, đờ đỉnh lều biến mất trong chớp mắt, mất một lúc lâu mới kịp phản ứng , lều Cố Tiểu Khê tháo .
"Chị... chị thể đợi bọn em ngoài hãy tháo ? Làm em hết hồn."
Phó Gia Ny trách móc, mặt đầy khó chịu.
Chung Quắc sắc mặt cũng khá hơn là bao. Tuy dọa, cũng lều đập trúng, nhưng rõ ràng là đang giận.
Cố Tiểu Khê chớp mắt: "Chị tính toán cách , sợ gì chứ. Chị dám tháo nghĩa là chắc chắn sẽ gây thương tích cho hai . Hơn nữa, trời sắp mưa nữa , bọn xuống núi nhanh, thể chần chừ nữa."
Trương Bỉnh Nghĩa lúc mới hồn, lên tiếng: "Sắp mưa nữa hả?"
Cố Tiểu Khê gật đầu, chỉ về một mảng mây xám trắng bên trái bầu trời: "Ông ngoại dạy em cách xem thời tiết, em đoán tám chín phần là mưa nữa. Nếu mấy xuống núi thì nhanh lên, đừng lề mề nữa."
"Dù , tụi em cũng sẽ xuống núi, kể cả mấy ."
Lần Trương Bỉnh Nghĩa cũng dám chậm trễ, lập tức thu dọn đồ đạc của .
Lúc vì Chung Quắc và Phó Gia Ny ngủ bên đó nên ngại qua dọn đồ, sợ phiền họ.
Bây giờ lều cũng tháo , chẳng quan tâm gì nữa.
Chung Quắc cũng sợ gặp mưa, nên cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tư Nam Vũ liếc Lục Kiến Sâm, nhướn mày, ánh mắt như đang : "Vợ giỏi ghê!"
Lục Kiến Sâm thì bình tĩnh. Vợ là nguyên tắc, đáng yêu mà!
Lúc Cố Tiểu Khê đang dọn dẹp phần lều tháo, Tư Nam Vũ cũng lập tức đến giúp.
Đợi dọn dẹp xong hết, nồi cơm chiên trứng của Lục Kiến Sâm cũng vặn thành.
Cố Tiểu Khê cầm hộp cơm đến, chia cơm chiên bốn phần, phần còn đưa cho Trương Bỉnh Nghĩa.
Sau đó, đóng gói nồi niêu xoong chảo, cùng xuống núi.
Dù tốc độ xuống núi nhanh hơn lúc lên, nhưng vì Cố Tiểu Khê tiện tay đào thêm ít thảo d.ư.ợ.c dọc đường, nên đến khi họ xuống đến chân núi, cũng là một giờ chiều.
Tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi, mấy họ mang cơm chiên chuẩn từ sáng ăn, đó tiếp tục về hướng Thành phố Đại Cát.
Đi một tiếng, Phó Gia Ny khó chịu kéo tay Chung Quắc: "Anh Chung Quắc, lúc tụi xe, giờ về bộ hả? Đi kiểu đến bao giờ mới tới?"
Chung Quắc cũng đau đầu: "Anh cũng nữa..."
Có xe thì ai cuốc bộ chứ.