Buổi trưa, Cố Tiểu Khê và tìm một chỗ nghỉ chân, nhóm lửa, hâm nóng phần cơm mang theo buổi sáng.
Ăn trưa xong, họ giấu kỹ hạt thông tiếp tục sâu rừng.
Tầm hai giờ chiều, cuối cùng Cố Tiểu Khê đào một cây nhân sâm nữa.
Dùng kỹ năng quan sát để đoán tuổi, chắc đến ba mươi bảy, ba mươi tám năm tuổi.
Trương Bỉnh Nghĩa ganh tỵ đến rớt nước mắt, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, chăm chú tìm kiếm xung quanh.
Trời phụ lòng , cuối cùng cũng đào một cây nhân sâm, dù tuổi thọ đến mười năm, nhưng ít cũng là do chính tay tìm thấy!
Lục Kiến Sâm tuy đào nhân sâm nào, nhưng hái ít nấm thông.
Đến bốn giờ, Cố Tiểu Khê đột nhiên kéo tay áo Lục Kiến Sâm: "Mình về !"
"Em mệt ?" Lục Kiến Sâm tháo găng tay, nhẹ nhàng phủi chiếc lá khô dính tóc cô bé.
Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên bầu trời phía xa đang dần tối sầm : "Em thấy sắp mưa ."
Cô dính mưa !
Lục Kiến Sâm cũng ngẩng lên bầu trời, do dự gật đầu: "Vậy về thôi."
Cô bé thể chất yếu, nhất định thể để dầm mưa.
Cách đó xa, Trương Bỉnh Nghĩa cũng ngẩng lên trời. Anh thì thấy dấu hiệu gì sắp mưa cả, nhưng quả thật trời tối hơn lúc .
Thấy Cố Tiểu Khê và Lục Kiến Sâm chuẩn về, cũng tiện ở một nên nhanh chóng theo về cùng.
Mang theo hạt thông thu , ba vội vã ngược đường về.
Để rút ngắn thời gian, Cố Tiểu Khê cứ tính toán cách dọc đường, nên đường khác với lúc lên.
Đi nửa chặng, cô phát hiện mặt đất mấy cây khô ngã xuống.
Tự dưng cô nhớ đến than trong phòng trưng bày sản phẩm mới.
Trời ở Thanh Bắc lạnh như , than đốt thì bao!
Nghĩ đến đây, cô kiếm cớ vệ sinh, lùi phía , lặng lẽ đổi những khúc gỗ khô thành than hai , mới chạy trở về bên cạnh Lục Kiến Sâm.
Nửa tiếng , gió lạnh bắt đầu lùa qua rừng, ba liền tăng tốc về.
Lúc trời bắt đầu tối hẳn, nhiệt độ cũng giảm rõ rệt so với lúc .
Cố Tiểu Khê cảm nhận nước dày đặc trong khí đang tụ , Thuật Quan Trắc cũng báo với cô rằng, một cơn mưa lớn sẽ kéo đến trong vòng một tiếng nữa.
Cô nắm lấy một túi hạt thông mà Lục Kiến Sâm đang xách, sốt ruột : "Để em xách một cái, nhanh lên chút."
"Không cần , em phía , bật đèn pin lên, cẩn thận đừng vấp ngã." Lục Kiến Sâm dặn dò.
Hạt thông quá nặng, cô gái nhỏ mà xách thì chẳng nổi.
Cố Tiểu Khê thấy giúp gì, đành xách hộp nhân sâm, bật đèn pin từ sớm chạy nhanh về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/215.html.]
Tuy nhiên, tốc độ của Lục Kiến Sâm cũng chậm, dù xách hai túi hạt thông lớn nhưng cũng chỉ cách cô một hai mét.
Trương Bỉnh Nghĩa thì vất vả hơn hẳn, cảm thấy hai nhanh quá.
Dù chỉ xách nửa túi hạt thông, nhưng với mà , nhanh là cả một thử thách.
Dù , vẫn c.ắ.n răng chịu đựng.
Anh cũng cảm nhận , khi sắp mưa thật , gió núi bắt đầu thổi rít qua cây cối xào xạc, nhiệt độ cũng tụt mạnh.
Ba đến gần khu trại, cơn mưa lớn đổ xuống.
Lục Kiến Sâm lập tức cởi áo khoác của , trùm lên đầu cô gái nhỏ: "Em chạy lều , tránh mưa."
Cố Tiểu Khê một cái, lập tức chạy về phía .
Phía khu trại, Tư Nam Vũ và Tề Sương Sương đang dầm mưa chuyển củi trong lều.
Nga
Thấy Cố Tiểu Khê và về đến, cả hai khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chị Tiểu Khê, em đun sẵn nước , chị rửa tay cho ấm ." Tề Sương Sương nhanh chóng bưng một chậu nước nóng tới cho cô.
Tư Nam Vũ thì vội vàng chạy qua giúp Lục Kiến Sâm xách đồ.
Cố Tiểu Khê gỡ áo khoác của Lục Kiến Sâm xuống, nhẹ nhàng phủi mấy giọt nước mưa, dùng Thuật Hong Khô khô chiếc áo, đó mới rửa tay rửa mặt.
Lục Kiến Sâm đem đồ lều, tiện tay chuyển cả đống củi bên ngoài kịp dọn .
Cố Tiểu Khê thấy quần áo gần như ướt sũng, liền xách một cái xô , đổ nửa nồi nước nóng nấu sẵn , lén lút lấy thêm ít nước lạnh từ khu trưng bày sản phẩm mới pha , đó đem để sang một bên đưa cho Lục Kiến Sâm.
"Anh đồ ướt , rửa ráy qua một chút cho ấm ."
Nói , cô còn kéo rèm ngăn trong lều cho .
Lục Kiến Sâm nén , gật đầu: "Được."
Cố Tiểu Khê , thấy Trương Bỉnh Nghĩa còn ướt sũng hơn cả Lục Kiến Sâm, liền : "Nước còn để dùng. Anh đổ nước , tụi em sẽ nấu thêm."
Trương Bỉnh Nghĩa cảm kích gật đầu: "Cảm ơn!"
Lau nước mưa mặt, lúc mới phát hiện, Chung Quắc và Phó Gia Ny ở đây.
Anh lập tức sang Tề Sương Sương: "Họ vẫn về ?"
Tề Sương Sương gật đầu: "Họ ngủ tới tận gần trưa mới ngoài, mang theo nhiều đồ ăn, còn là tối chắc sẽ về."
Nói đến đây, cô ngập ngừng tiếp: "Chắc họ cũng sẽ tìm chỗ tránh mưa thôi nhỉ? Không thì giờ cũng về ."
Trương Bỉnh Nghĩa cơn mưa ngày càng lớn ngoài , trong lòng thấy bất an.
Gặp mưa lớn trong núi sâu, nếu chỗ tránh, kịp thì lạnh đến c.h.ế.t mất.
Chỉ là, cũng chẳng họ , mà lúc cũng thể ngoài tìm .
Anh chỉ còn hy vọng, họ mau chóng về.