Cô đến bên nguồn nước rửa tay, thấy nước ở đây trong vắt, chất lượng , liền lấy vài cái thùng rỗng từ phòng trưng bày sản phẩm mới , múc đầy nước, dùng Thuật Tịnh Thủy sạch, thực hiện thao tác đổi cũ lấy mới, gửi về kho chứa đồ cũ.
Sau đó, cô cũng lấy cả bồn tắm trong phòng trưng bày , đổ đầy nước, sạch tương tự cất chỗ cũ.
Khi trở , cô thấy cáo trắng tỉnh, đang l.i.ế.m lông cho mấy đứa con của .
Cáo đỏ thì cứ cô chằm chằm, đó đầu bỏ chạy. Chạy một đoạn thì nó đầu cô, như thể đang bảo cô theo.
Cố Tiểu Khê bất đắc dĩ, liếc cáo trắng một cái, đành chạy theo tiếp.
Cô nghĩ, chắc cáo đỏ sợ cô ở sẽ gây hại cho vợ con nó, nên đưa cô rời khỏi đây.
Ai ngờ, cáo đỏ dẫn cô chạy một mạch sâu trong rừng núi, dừng ở một chỗ, dùng móng cào đất hai cái.
Cố Tiểu Khê kỹ , thì phát hiện đó là một cây nhân sâm.
Cây nhân sâm mọc kín đáo, lá xum xuê, cô liền đ.á.n.h giá niên tuổi, sắc mặt khẽ ngẩn .
Tám mươi năm, cây nhân sâm tám mươi năm tuổi.
Cách mốc trăm năm chỉ còn chút xíu nữa thôi!
Cô lập tức dùng Thuật Phân Ly nhổ cây nhân sâm lên, trồng Không Gian Đồng Hành.
Cây chắc cần bao lâu nữa sẽ thành nhân sâm trăm năm.
Nhìn cáo đỏ, trong lòng cô tràn ngập ơn.
Dù chắc nó hiểu, cô vẫn chân thành một câu: "Cảm ơn mày nha!"
Cáo đỏ hếch cằm lên với cô, như thể... nó hiểu thật?
Rồi tiếp tục dẫn cô chạy băng qua rừng núi.
Cố Tiểu Khê cứ thế chạy theo, đến mức mất phương hướng từ lúc nào . Chỉ mỗi cáo đỏ dừng , cô thấy thêm mấy cây nhân sâm.
Trong đó ba cây năm mươi năm tuổi, hai cây ba mươi năm.
Chỉ là... vẫn còn thiếu chút nữa mới chạm đến mốc nhân sâm trăm năm.
Không cáo đỏ cảm nhận sự thất vọng nhỏ xíu trong cô , nó tiếp tục chạy, tiếp tục dẫn cô .
Cố Tiểu Khê chạy suốt một quãng dài, mệt đến mức thở nổi, đành dừng nghỉ ngơi.
Nghỉ mười phút, cáo đỏ dẫn cô chạy khắp núi.
Đến khi chân tay Cố Tiểu Khê bắt đầu tê dại, cáo đỏ cuối cùng cũng dừng .
Lúc , Cố Tiểu Khê mới tận mắt thấy cây nhân sâm trăm năm mà cô ngày đêm mong mỏi.
Không những thế, tuổi của cây sâm lên đến hơn một trăm hai mươi năm.
Vừa hồi hộp phấn khích, cô cẩn thận đào cây nhân sâm lên, cáo đỏ với ánh mắt tràn đầy ơn.
"Cảm ơn mày nhiều lắm! Cuối cùng thì tao cũng tìm thứ !"
Lần , cô trồng cây sâm Không Gian Đồng Hành nữa, mà lấy một cái hộp, tỉ mỉ rửa sạch cất bên trong.
Có lẽ cáo đỏ cũng cô đạt tâm nguyện, nên đầu dẫn cô chạy về.
Lúc trời sáng hẳn, sương mù trong rừng cũng dần tan .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/209.html.]
Cảm xúc lắng xuống, lý trí trở , Cố Tiểu Khê bất chợt vỗ đầu .
Xong !
Chắc chắn Lục Kiến Sâm và đang lo sốt vó!
Lần cần cáo đỏ chờ đợi gì nữa, cô bắt đầu cắm đầu chạy hết tốc lực về.
Thế mà, dù trong tình trạng đó, cáo đỏ vẫn dừng giữa đường, ngẩng đầu lên trời thật lâu.
Lúc Cố Tiểu Khê mới phát hiện, bên hông một cái cây gần đó mọc một cây linh chi cực lớn.
Sau bao nhiêu "mở hack" nhờ cáo đỏ, cô chỉ khẽ hít một , đó lấy d.a.o găm , nhắm chuẩn, ném một mạch, chính xác tuyệt đối, cắt đứt cây linh chi đang bám cây.
Cô chỉ cần đưa tay là ôm trọn cây linh chi lòng.
Thôi kệ, khỏi cần cất, cứ ôm theo luôn cho tiện!
Cô tiếp tục ôm cây linh chi chạy thêm hai tiếng đồng hồ, mơ hồ thấy đang gọi .
"Tiểu Khê..."
"Tiểu Khê, em ở ..."
"Tiểu Khê..."
Cố Tiểu Khê vẫy tay với cáo đỏ, hiệu nó thể rời , đó lập tức hét lớn: "Em ở đây... em ở đây!"
Cáo đỏ cô một cái, chạy vòng quanh chân cô một vòng, như đang thể hiện lời cảm ơn.
Cố Tiểu Khê xoa đầu nó, nhẹ giọng : "Người nhà tao đến tìm tao , mày cũng tìm của nhé!"
Cáo đỏ dụi đầu ống quần cô một cái, đó ngoái đầu mấy nhanh chóng biến mất.
Mười phút , cô thấy Lục Kiến Sâm đang lao về phía cô như bay.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của , cô bất giác cảm thấy chột .
Còn đang đơ , thì cô ôm chặt lòng.
"Sao chạy đến tận đây? Bị lạc ?" Lục Kiến Sâm gỡ lá rụng đầu cô, lau sương đọng cô, giọng đầy xót xa.
Cố Tiểu Khê bỗng đỏ hoe mắt, giọng cũng nghẹn .
"Em xin ... lo lắng ."
Lục Kiến Sâm từ đầu đến chân đ.á.n.h giá cô một lượt, lúc mới để ý thấy cây linh chi to đùng trong tay cô.
Anh thở dài một bất lực: "Là về trễ!"
Nga
Lẽ nên về sớm hơn, như cô một nhặt củi, cũng tự xa thế .
Cố Tiểu Khê đưa linh chi và chiếc hộp đựng nhân sâm trong tay cho , nhẹ giọng : "Em đào nhân sâm trăm năm ."
Lục Kiến Sâm định gì đó, thì phía Tư Nam Vũ và Tề Sương Sương chạy đến.
"Chị Tiểu Khê, chị chứ?" Tề Sương Sương lo lắng đôi mắt đỏ hoe của Cố Tiểu Khê.
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không . Chị ... chị chỉ là gặp chuyện cực kỳ may mắn thôi!"
"Hả?" Tề Sương Sương nhất thời phản ứng kịp.
Tư Nam Vũ thì thấy những thứ trong tay Lục Kiến Sâm, nên cũng nên gì cho .