Lục Kiến Sâm trầm mặc một lúc : "Có lẽ là để chuộc thôi. Về mặt huyết thống, em là hậu nhân của ông . Khi ông còn thể điều gì đó, nhất định sẽ để cho các em một thứ gì đó. Có lẽ, ông cảm thấy, tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất là món quà nhất, cũng là thích hợp nhất dành cho em. Vật tay em, em thể giữ , cũng thể chăm sóc cho gia đình ."
"Có lẽ ... Lục Kiến Sâm, em đến Kinh Đô thêm một chuyến nữa." Cố Tiểu Khê nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy nếu ngoài thì nhân tiện đến vùng ngoại ô Kinh Đô luôn, tìm nốt cuối cùng tên Đại Vượng .
"Được. Vậy bây giờ chúng đến Kinh Đô." Lục Kiến Sâm nắm lấy tay cô, tìm một chỗ lên xe bay năng lượng, trực tiếp tiến về Kinh Đô. ...
Ngoại ô Kinh Đô, hẻm Vọng Nguyệt.
Lục Kiến Sâm quen thuộc với Kinh Đô, khu hẻm Vọng Nguyệt cũng từng đến.
khi tìm hỏi thăm về tên Đại Vượng , ngờ một ông cụ ngoài chín mươi tuổi, tóc bạc trắng, chống gậy, đang tản bộ trong hẻm, trực tiếp lấy từ túi áo một chùm chìa khóa đưa cho Cố Tiểu Khê.
"Cô bé, mặt cháu là , chính là mà đang chờ. Đây là chìa khóa mà một ông cụ họ Cố nhờ giao cho cháu, cháu cầm lấy ."
Nói xong, ông lão vẫy vẫy tay với cô, từ tốn rời .
Cố Tiểu Khê định bước lên hỏi han thêm thì ông cụ vẫy tay với cô nữa: "Cô bé, đó là chìa khóa căn nhà Một ở hẻm Vọng Nguyệt. Ta già , thể giữ chìa khóa cho các cháu lâu nữa. May mà cháu đến! Mau xem thử !"
Cố Tiểu Khê sững , lập tức sang Lục Kiến Sâm.
"Anh căn nhà Một ở đây là chỗ nào ?"
Lục Kiến Sâm cũng sửng sốt: "Không ngờ là chìa khóa căn nhà Một ở hẻm Vọng Nguyệt? Nơi đó ."
Cố Tiểu Khê đỗi kinh ngạc: "Anh chỗ ?"
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Ừ. Hẻm Vọng Nguyệt gọi là Vọng Nguyệt, chính là vì ở đây một căn tứ hợp viện , sang trọng, bên trong còn một đình Vọng Nguyệt. Nghe hồi nơi tráng lệ lắm. Con hẻm cũng nổi tiếng nhờ cái đình đó. Tương truyền, đây từng là tài sản của một gia tộc lớn, nhưng vì chiến loạn mà cả nhà tan nát. Căn nhà từ đó cũng bỏ ."
"Sau đó, nhà nước trưng dụng căn nhà , chia cho khác đến ở. ai dọn cái tứ hợp viện đều gặp chuyện ma quái. Ở lâu dần, ai dám ở nữa, nó bỏ hoang."
Vừa , Lục Kiến Sâm dẫn Tiểu Khê sâu trong hẻm Vọng Nguyệt.
Con hẻm tưởng như nhỏ hẹp, đến cuối hiện mắt một cánh cổng to lớn, uy nghi.
Lục Kiến Sâm cầm lấy chìa khóa trong tay Tiểu Khê, tiến lên phía , mà thực sự mở ổ khóa đồng lớn cổng.
Đẩy cánh cổng bụi bặm , đập mắt là một căn tứ hợp viện phần tàn tạ.
Vì ở, chẳng ai chăm sóc, bên trong cỏ dại mọc um tùm.
Cố Tiểu Khê hít sâu một , bước bên trong, quan sát xung quanh.
Lục Kiến Sâm thì đóng cổng , lấy một con robot công trình, để nó dọn sạch cỏ dại và rác trong viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1047.html.]
"Lục Kiến Sâm, xem, căn nhà cũng là Cố Trạch Sinh để cho bọn ?" Cố Tiểu Khê chắc chắn.
"Vào trong xem ." Lục Kiến Sâm cảm thấy, Cố Trạch Sinh cho mang chìa khóa đến tận tay Tiểu Khê, chắc chắn bên trong vẫn còn thứ gì đó.
Cố Tiểu Khê gật đầu, cùng Lục Kiến Sâm gian chính của tứ hợp viện.
Ban đầu họ cứ tưởng căn nhà bỏ hoang thế thì bên trong chắc cũng tiêu điều.
thực tế thì, gian chính tuy khóa nhưng cửa dán đầy bùa vàng.
Nhìn qua, cảnh đúng là khiến ngoài thấy rợn , nhưng Cố Tiểu Khê chỉ phất tay một cái, cánh cửa chính mở .
Cảnh tượng bên trong khiến Cố Tiểu Khê và Lục Kiến Sâm đều sửng sốt.
Bởi vì gian chính chẳng hề hoang tàn chút nào, bên trong chỉ nội thất cổ kính mà còn nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Ví dụ như ấm , chén , ghế còn quạt nan, báo giấy.
Điều khiến Cố Tiểu Khê bất ngờ nhất là, căn phòng hề phủ bụi, chứng tỏ gần đây vẫn quét dọn.
Sau khi quan sát một lúc, Cố Tiểu Khê nhanh chóng phát hiện một thứ đặc biệt trong chiếc khung ảnh cũ cạnh bàn .
Trong khung ảnh, mà là một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất.
Nhìn kỹ chữ giấy, hóa đó chính là sổ đỏ của căn tứ hợp viện .
Khi Cố Tiểu Khê gỡ khung ảnh xuống, tháo khung để lấy sổ đỏ bên trong, cô còn phát hiện mặt khung kẹp một tấm ảnh đen trắng nhỏ.
Mà trong ảnh, ai khác chính là bà nội ruột của cô, Hứa Dục Thu.
Cố Tiểu Khê ngẩn một giây, lập tức đưa tấm ảnh cho Lục Kiến Sâm xem.
"Người trong ảnh chính là bà nội em!"
Lục Kiến Sâm ảnh, bất chợt hiểu điều gì.
"Xem , căn nhà thể là của nhà họ Hứa, là của bà nội em. Truyền thuyết gia tộc tiêu tan vì chiến loạn, chắc chính là nhà của bà ."
Cố Tiểu Khê khẽ hít sâu một , lập tức chạy phòng ngủ trong viện.
Nga
Ở gian chính , phòng khách quét dọn qua, nhưng phòng ngủ thì trống .
Thế là Cố Tiểu Khê và Lục Kiến Sâm tiếp tục sang các phòng khác.