Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 1037

Cập nhật lúc: 2025-12-12 06:55:09
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiểu Khê gật đầu: " , bây giờ chúng về nhà. Trước tiên, chúng nghĩa trang một chút."

Chỉ một câu đó thôi khiến bà cụ Cố nổi hết cả da gà, hoảng sợ tột độ.

"Cháu... cháu ? Giữa đêm khuya mà đòi nghĩa trang. Không thể đợi đến ban ngày ?"

"Ừm, tự nhiên thăm bà nội."

Giọng của Cố Tiểu Khê nhẹ bẫng, như thể mang theo chút gì đó mơ hồ, lơ lửng.

Bà cụ Cố gần như sắp sợ tè quần, cuống cuồng : "Tiểu Khê , là... cháu để bà xuống đây . Cháu tự ! Bà lớn tuổi , dương khí yếu, thể nghĩa trang ban đêm !"

"Ồ, thì đến chỗ phía , sẽ thả bà xuống."

Cố Tiểu Khê bằng giọng dễ chịu, như thể đồng ý ngay lập tức.

Bà cụ Cố định " thôi", nhưng khi ngẩng đầu về phía , mép bà bắt đầu giật giật liên tục.

Bởi vì, họ đến ngay cổng nghĩa trang .

Giữa đêm tối như , đúng là đáng sợ thật!

Cố Tiểu Khê dừng xe, mở cửa bước xuống.

Thấy bà cụ Cố vẫn co rúm bên trong dám nhúc nhích, cô hỏi: "Bà định một ở đây ? Không sợ ai đến gõ cửa ? Hay là... bà còn chuyện gì khuất tất?"

"Bà... cháu đừng vớ vẩn, bà sợ gì hết!"

Thấy Cố Tiểu Khê đóng cửa xe , chuẩn rời , bà cụ Cố cũng vội vàng nhảy xuống, vòng qua xe chạy đến bên cạnh cô.

Lỡ gì bất thường xảy , bà sẽ lập tức túm lấy Cố Tiểu Khê để... trấn tà.

Cố Tiểu Khê cũng chẳng buồn để ý đến bà nữa, cứ thế thẳng về phía cổng nghĩa trang.

Ban đêm, cổng sắt nghĩa trang vốn đóng, nhưng khóa. Cố Tiểu Khê đưa tay nhẹ đẩy, cánh cổng lập tức mở .

Do cô âm thầm dùng Thuật Cách Âm Định Hướng, nên dù cánh cổng sắt lớn đẩy cũng phát bất kỳ âm thanh nào.

Thậm chí, cô còn ngăn cách luôn cả âm thanh của bà cụ Cố phía .

Khi tĩnh tâm bên trong nghĩa trang, cô thấy một ánh nến le lói.

Ngay tại nơi ánh nến đó phát , một bóng lay động.

Vị trí đó... chẳng chính là mộ phần của bà nội Hứa Dục Thu ?

Hóa , ông thực sự ở đây ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1037.html.]

Sợ sẽ kinh động đến , Cố Tiểu Khê chẳng buồn để tâm đến bà cụ Cố nữa, hình nhoáng một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh ngọn nến với tốc độ cực nhanh.

Nga

Có lẽ vì động tác của cô quá nhanh, khiến ánh nến gió quét lệch sang một bên.

Người bên ánh nến cũng giật trong chốc lát, đó lập tức đầu về phía vị trí của Cố Tiểu Khê.

"Ai..." Một giọng già nua, khàn đặc chỉ thốt một từ, im bặt.

Cố Tiểu Khê bước khỏi bóng tối, khẽ vung tay, trong tay cô liền xuất hiện một chiếc đèn lồng.

Cô rút một chiếc bật lửa, bật lên một cách thuần thục, chính xác châm lửa cho chiếc đèn.

Khi ánh sáng soi rõ gương mặt quen thuộc mắt, trong lòng cô trào lên một cảm giác vô cùng phức tạp.

"Là Tiểu Khê ! Sao cháu đến nghĩa trang giữa đêm thế ?" Giọng già nua dẫu chút kinh ngạc, nhưng hề sợ hãi hoảng hốt.

Cố Tiểu Khê liếc ông một cái, thấy đối phương ý định bỏ trốn, cô liền hỏi: "Giờ nên gọi ông là gì mới đây?"

Giọng già nua thở dài một tiếng, đó thụp xuống, đưa tay vuốt ve mộ bia của Hứa Dục Thu, tựa lưng đó, bệt xuống đất.

Cố Tiểu Khê cũng lên tiếng, chỉ lặng lẽ ông .

Gương mặt , hề giống với ông cụ Cố.

đôi mắt , cực kỳ giống với ba cô.

"Cháu hỏi gì?" Cố Trạch Sinh đưa tay vuốt nhẹ lên bia mộ, giọng cực kỳ ôn hòa.

Cố Tiểu Khê chằm chằm ông : "Ông gì?"

Động tác tay Cố Trạch Sinh khựng , đó thở dài: "Cháu là một đứa trẻ thông minh, những việc ông , thật đến giờ cũng gần như xong . Những gì còn , sớm muộn gì cháu cũng sẽ ."

"Là ông đưa Bạch Mộc Du đến nghĩa trang ?" Cố Tiểu Khê hỏi, trong đầu suy đoán.

Cố Trạch Sinh gật đầu: "Phải. Cháu chắc cũng hỏi bà nhỉ? Bà tuy đến mức c.h.ế.t, nhưng tội sống thì khó mà thoát. Cháu cảm thấy, ông cho tay với con trai và cháu trai bà , thậm chí còn đ.á.n.h gãy tay chân họ, là tàn nhẫn ?"

"Không hẳn, chỉ hiểu vì ông thế."

Sự ôn hòa trong ánh mắt Cố Trạch Sinh dần thu , ông ngẩng đầu cô một cái.

"Nhân tính vốn phức tạp. Có xa, nhưng cũng chẳng thể gọi là . Có thì vẻ hiền lành, nhưng một khi đụng đến lợi ích của bản , họ sẽ trở nên đáng sợ như ác ma. Cháu vẫn còn quá thiện lương."

"Ông định kể cho rốt cuộc năm đó xảy chuyện gì ?" Cố Tiểu Khê vẫn hy vọng chính miệng ông kể .

Ban đầu, cô từng nghĩ Cố Trạch Sinh là một kẻ tội ác tày trời.

giờ, thấy dáng vẻ ông thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm tay bia mộ, cảm giác đó dần tan biến.

"Năm đó là ông sai, là ông bảo vệ bà cháu. Người sai nhiều nhất chính là ông. Sắp tới, ông cũng sẽ theo bà thôi." Cố Trạch Sinh cất lời, giọng mang theo một chút nỡ và chờ mong.

Loading...