Trong chốc lát, những trong bệnh viện dọa đến sắp phát điên đều bắt đầu xì xào nhắc đến một cái tên.
"Ai là Cố Tiểu Khê."
"Cố Tiểu Khê mau đây , ai chọc con điên thì tự mà giải quyết ."
"Cái tên Cố Tiểu Khê g.i.ế.c cả nhà cô chắc."
"Ai là Cố Tiểu Khê , mau đây ."
"Chúng là vô tội mà."
Có sợ hãi, cũng cố gắng lý lẽ với Tất Văn Nguyệt.
"Oan đầu, nợ chủ, cô thù thì tìm đó mà giải quyết, chuyện liên quan gì đến chúng , cô để chúng ngoài ..."
Tất Văn Nguyệt trợn trừng mắt, nham hiểm: "Các vô tội? Vô tội thì c.h.ế.t xuống mà trách Cố Tiểu Khê nhé..."
"Hôm nay, nhất định g.i.ế.c cô ..."
"Không chỉ thế, cả Lục Kiến Sâm, cũng c.h.ế.t..."
"Anh chẳng thích Cố Tiểu Khê ? Vậy thì hai đứa bọn họ xuống âm phủ cặp uyên ương ma luôn ."
Cố Tiểu Khê chỉ ngoài cửa bệnh viện, thấy tiếng điên loạn và giọng ngạo mạn của Tất Văn Nguyệt vang vọng bên trong.
Cô về phía Lục Kiến Sâm đang ở cửa, định lên tiếng thì bước lên, nắm lấy tay cô.
"Đừng sợ! Chúng cùng !"
"Em sợ. Mình !" Cố Tiểu Khê liếc một cái, cùng Lục Kiến Sâm bước bệnh viện thành phố.
Vừa mới trong, Tất Văn Nguyệt lập tức phát hiện họ.
Thấy hai nắm tay , ánh mắt cô lập tức lóe lên vẻ căm hận dữ dội. Chiếc bật lửa cầm trong tay cũng đột ngột chuyển hướng, nhắm về phía dây dẫn t.h.u.ố.c nổ .
Nga
"Thả tay ngay!"
Cố Tiểu Khê sững một chút, lập tức buông tay Lục Kiến Sâm.
Lục Kiến Sâm cau mày, ánh mắt lạnh như băng chằm chằm Tất Văn Nguyệt.
"Chính cô kêu chúng đến, bây giờ bọn đến . Rốt cuộc cô gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1007.html.]
Cố Tiểu Khê liếc Tất Văn Nguyệt, lên tiếng, mà nhân lúc Lục Kiến Sâm đang thu hút sự chú ý của cô , cô bắt đầu quan sát xung quanh.
Vì nắm vững Thuật Bạo Phá Hoàn Mỹ, cô giờ đây nhạy cảm với các vật dễ cháy nổ. Chỉ cần hít nhẹ vài , cảm nhận một chút, cô liền phát hiện vấn đề.
Trên Tất Văn Nguyệt đúng là buộc t.h.u.ố.c nổ, lượng t.h.u.ố.c nổ đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t cô và bất kỳ ai trong bán kính năm mét quanh đó.
ngoài "gói nổ sống" mang tên Tất Văn Nguyệt, trong bệnh viện còn hai chỗ khác cũng t.h.u.ố.c nổ. Một chỗ ở khu vực cầu thang giữa tầng một và tầng hai, gần với vị trí hiện tại của họ.
Cố Tiểu Khê giả vờ giơ tay lên, sử dụng Thuật Đóng Băng Cấp Hoàn Mỹ để đóng băng điểm phát nổ đó.
còn một điểm nữa ở giữa tầng hai. Do từng lên tầng hai, cô rõ đó là phòng bệnh nơi nào khác.
Chính vì điểm nổ đó khá xa nên cô bắt đầu một suy đoán mới.
Trong bệnh viện , chắc chắn còn đồng bọn của Tất Văn Nguyệt.
Những gì đang diễn ở đây thể chỉ là một cái bẫy "dương đông kích tây", vì lượng t.h.u.ố.c nổ tầng lớn hơn nhiều, đủ sức san phẳng cả tòa bệnh viện .
Ngay lập tức, cô truyền tin nhắn Quang Não của Lục Kiến Sâm, lớn tiếng mắng Tất Văn Nguyệt, chuyển hướng sự chú ý của cô .
"Tất Văn Nguyệt, cô đúng là mất hết liêm sỉ đấy! Vì một thằng đàn ông mà đáng thế ? Người chỉ là yêu cô thôi, g.i.ế.c cả nhà cô. Đến mức tìm đến cái c.h.ế.t, còn buộc t.h.u.ố.c nổ để dọa khác ?"
Tất Văn Nguyệt Cố Tiểu Khê mắng thẳng mặt lúc , tức đến gào lên: "Đều là tại con đĩ như cô! Nếu vì cô, nông nỗi ? g.i.ế.c cô, bắt đám vô tội c.h.ế.t cùng cô! Cô vui ? đối xử với cô như , cô c.h.ế.t , còn tìm cả đám bạn c.h.ế.t theo cho cô đấy... hahaha... Cố Tiểu Khê, sẽ để cô sống sót rời khỏi đây ."
Tiếng điên cuồng của Tất Văn Nguyệt khiến những xung quanh hoảng sợ đến run rẩy.
Có chịu nổi áp lực tinh thần, bắt đầu mắng xối xả về phía Cố Tiểu Khê.
"Con điên là do cô chọc , tại bắt tụi c.h.ế.t chung chứ? Nếu c.h.ế.t thì cô c.h.ế.t với nó , để chúng ngoài ."
"Các mà dám , châm lửa liền. Hôm nay tất cả c.h.ế.t chung!" Tất Văn Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, bật chiếc bật lửa tay.
Lửa bật lên, cả gian lập tức vang lên tiếng hét chói tai.
ngay giây , ngọn lửa bật lửa liền tắt ngóm.
Cố Tiểu Khê đầu trừng mắt Lục Kiến Sâm: "Chỉ cần thấy là em phát cáu. Em bảo đừng gặp cô nữa, cút cho em!"
Lục Kiến Sâm: "..."
Hít sâu một , cuối cùng vẫn rời .
cảnh đó khiến Tất Văn Nguyệt phát điên thật sự, cô gào lên đầy giận dữ: "Anh ! Lục Kiến Sâm, ! , ! Anh thấy ?"
" cho cô gặp . Anh là đàn ông của , cô c.h.ế.t cũng đừng hòng thấy . Tất Văn Nguyệt, cô đúng là đồ đáng thương. Cô chẳng châm lửa ? Thì cứ châm ! Lửa bùng lên, rầm một tiếng, cô thành tro bụi. Hay lắm! C.h.ế.t đến xác cũng chẳng còn."