Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 1001

Cập nhật lúc: 2025-12-12 06:22:14
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cô quen nhà họ Trang thì chắc cũng , bọn họ bình thường. Bọn họ cũng dị lực, cũng là luyện võ đạo. Nếu cô cũng theo con đường , sống thọ một hai trăm tuổi chuyện khó."

Yến Hồi tới đây, nghĩ rằng trường thọ chắc chắn đủ hấp dẫn.

Cố Tiểu Khê thì đột nhiên hiểu một chuyện: "Thì ông gây đủ trò như , chỉ vì ông sợ c.h.ế.t, ông già , nên ông trường sinh bất lão, đúng ?"

Yến Hồi sa sầm mặt, giọng khó chịu: "Từ xưa đến nay, ai mà sống lâu trăm tuổi? Người bệnh thì viện, uống thuốc, tiêm chích là vì cái gì? Không cũng là vì sống thêm vài năm, vài chục năm ? Nói xem, ai sống lâu?"

Cố Tiểu Khê liếc ông bằng ánh mắt thương hại: " còn trẻ mà! Cái sống lâu trăm tuổi mà ông , hấp dẫn chút nào."

Sắc mặt Yến Hồi càng tối hơn, nhưng nhanh đó, ông bật .

"Cô là một tướng mạng đoản mệnh mà còn sống đến bây giờ, chẳng cũng nhờ ngọc bội đó, linh khí trong đó dưỡng sinh mà cải mệnh ? Chỉ là cô may mắn, cầm ngọc bội một thời gian. Giờ ngọc còn trong tay cô nữa, còn phá hỏng một miếng, nếu cô tu luyện thì vẫn là mạng yểu thôi."

"Thật ? tò mò đấy, cái ông gọi là cảm nhận linh khí trời đất là như thế nào? Trước ông tu luyện kiểu gì?" Cố Tiểu Khê thực sự tò mò điều .

Yến Hồi bất ngờ lấy miếng ngọc bội giành , nhẹ nhàng vuốt ve: "Hồi miếng ngọc linh khí, đeo mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, vô cùng dễ chịu. nhập môn võ đạo là phát hiện ."

"Sau đó thì ? Không ông tu ? Sao còn học võ nữa?" Cố Tiểu Khê hiểu nổi.

Yến Hồi cau mày: "Cô chỉ cần , miếng ngọc bội ban đầu vốn là của ."

Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê phá lên : "Ngọc chẳng là đồ nhà bà nội ?"

Mặt Yến Hồi tối sầm: "Đồ tặng thì còn lấy gì? Lẽ nó vốn là của ."

"Đã là tín vật thì tặng vẫn thể đòi mà. Để đoán xem, lúc đó ông nghĩ thiên phú , đeo ngọc gì cũng suôn sẻ, chuyện gì cũng thuận lợi, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, sự đều thanh tâm, cho nên dù đó học phong thủy thuật bói toán đều thuận buồm xuôi gió."

"Lúc ông nghĩ là do thiên phú của nên mới quyết định trả ngọc bội."

" ông phát hiện, mất ngọc thì việc trôi chảy nữa, thế là ông mới sinh lòng tham, giành ngọc, đúng ?"

Yến Hồi mặt đen kịt, chịu thừa nhận, thậm chí còn cắt ngang lời cô: "Cô nhận sư phụ ?"

"Ông mơ ! Trong mơ cái gì chẳng !" Cố Tiểu Khê bắt đầu cân nhắc là nên đ.á.n.h ngất ông luôn ...

"Cô g.i.ế.c ?" Yến Hồi bỗng nhiên thấy trong mắt cô lóe lên sát ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1001.html.]

Cố Tiểu Khê nheo mắt: "Không ! G.i.ế.c là phạm pháp đấy. chuyện như . Cùng lắm chỉ bắt ông nữa thôi."

Dứt lời, cô bất ngờ lấy từ túi một cuộn dây thừng mảnh, khi Yến Hồi còn kịp phản ứng thì cô ném .

Yến Hồi lạnh một tiếng, né sang một bên, nhưng cảnh tượng đó khiến ông c.h.ế.t .

Nga

Bởi vì cuộn dây giống như mọc mắt , bay vèo lên xoay mấy vòng, quỷ dị mà trói chặt lấy ông .

Thậm chí, ngay cả khi ông né sang bên thì vẫn tránh .

"Sao thể? Sao thể như ?"

Lại trói, Yến Hồi tràn đầy vẻ thể tin nổi.

Chuyện quá phi lý!

Một cuộn dây thừng mảnh như thế, thể ném mà trói ?

"Rốt cuộc cô là ai? Cô là cháu gái của Hứa Dục Thu đúng ? Năm xưa đứa bé đoản mệnh đó c.h.ế.t đúng ? Cô là ma quỷ phương nào đến thế?"

Cố Tiểu Khê tủm tỉm gật đầu, nghiêm túc một câu hoang đường: " ! Cô bé mà c.h.ế.t yểu từ lâu . Vì chính là Hứa Dục Thu mà! Sao nào, đến giọng cũng nhận ?"

Lần thì Yến Hồi thực sự sững sờ, cơ thể vô thức run lên hai cái.

Ông chằm chằm Cố Tiểu Khê, lắc đầu: "Không thể nào, thể nào, cô thể là cô !"

"Thế giới rộng lớn chuyện gì cũng thể xảy , thể tu luyện, thể đổi sang một cơ thể khác để tiếp tục tu luyện chứ? Yến Hồi, lúc c.h.ế.t, nguyền rủa ." Giọng Cố Tiểu Khê càng lúc càng thấp, mang theo chút âm u lạnh lẽo.

Yến Hồi sững trong giây lát, nhạt: "Cô dọa ? Cô dọa nổi ."

"Anh tin ?" Cố Tiểu Khê đột nhiên đưa tay túi, lôi một bức tranh.

Bức tranh chính là hình ảnh của bà nội ruột của cô, Hứa Dục Thu.

Đây là bức tranh cô từng vẽ bằng Thuật Vẽ Hồn Linh.

"Đến đây, xem thử đây là ai? Nếu là Hứa Dục Thu, thì đời còn ai trông như thế nào?"

Cố Tiểu Khê bất ngờ đưa bức tranh sát mặt Yến Hồi, để ông thể rõ từng chi tiết ở cự ly gần.

Loading...