Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:23:38
Lượt xem: 0
“Quy củ gì!” Diêu Tam Tam khinh thường, “Chị hai, chị cả muốn nói quy củ thì thôi, hai chị em mình, chúng ta từ lúc nào chú ý tới đạo lý quy củ kia? Chị cả đó, anh rể cả còn có bà mối tới, chị và anh rể hai kết hôn đã kết rồi, bà mối ở đâu? Kêu ra em xem một chút?”
Những lời này, khiến cả nhà cười vang ầm ầm.
Diêu Tiểu Cải cũng cười quở trách em gái: “Em con bé này, em đang nói gì vậy!”
“Không nói cái này, vậy chị nói, người trong nhà đều bận rộn kiếm tiền, đều nắm trong tay em một con nhóc, lại hợp quy củ?”
“Để anh nói, tiểu Cải và Tam Tam, hai em kết hợp mới dễ làm sự nghiệp, kiếm được tiền tiểu Cải chia hoa hồng, cũng coi như hợp tình hợp lý. Về phần anh và chị cả các em, anh cũng có chuyện của nhà mình, không thể giúp được bao nhiêu, không góp sức cho nhà thì thôi, lại theo lấy tiền, thành cái gì!” Dương Bắc Kinh nói.
“Anh rể cả, em không nói chị cả đã làm bao nhiêu vì cái nhà này, không nói mấy năm nay anh lại vì chúng em đã làm bao nhiêu. Em nói theo như suy nghĩ của em, sau này chỗ cần anh và chị cả góp sức còn rất nhiều!”
“Ra thêm chút sức vì nhà không phải là đương nhiên sao, nhà ai con gái đã lấy chồng còn chia tiền kiếm được từ nhà mẹ đẻ chứ!” Diêu Tiểu Đông lên tiếng ủng hộ chồng mình.
“Này, em nói các anh chị nha!” Diêu Tam Tam dứt khoát đứng lên, vẫn nhìn người một nhà, “Trong gia đình chúng ta, thiếu ai cũng không được. Moi người kiếm củi đốt lửa cao, người một nhà chúng ta, đồng tâm hiệp lực làm việc, mới có thể làm càng lớn càng tốt! Nếu cùng nhau làm việc, đương nhiên cũng cùng nhau nhận hoa hồng, đây là chuyện nước lên thì thuyền lên, bây giờ mới kiếm được bao nhiêu tiền? Sau này em còn muốn làm sự nghiệp lớn hơn nữa! Anh chị không cần chỉ nghĩ anh chị lấy tiền từ trong nhà, nếu anh chị nghĩ, anh chị nghĩ ra sức kiếm tiền cho nhà có được không?”
“Em cảm thấy Tam Tam nói đúng.” Bào Kim Đông vẫn yên lặng ngồi bên cạnh lên tiếng, “Tất cả mọi người hãy đưa mắt nhìn ra xa, suy nghĩ này của Tam Tam, mới có thể là con đường đúng để phát triển.”
“Thật sự mà nói, chuyện này, vốn do anh Kim Đông nói ra.” Diêu Tam Tam nói, “Chính là đạo lý này, mọi người đồng tâm hiệp lực, đưa ánh mắt nhìn ra xa.”
Cứ như vậy, coi như thông qua đề nghị này, Diêu Tam Tam cũng không quản người nào còn giữ ý kiến, đã nói ra ý nghĩ của mình. Nếu nhà họ Diêu có bốn chị em, vậy chia ra làm bốn phần, sau này lợi nhuận kiếm được, đều chia ra cho bốn chị em cô. Mặc dù tiểu Tứ còn nhỏ, nhưng con bé đến trường đọc sách, phải dùng tiền nhiều chỗ, hơn nữa sau này tiểu Tứ đã có tiền đồ, dự đoán năng lực cho nhà sẽ lớn!
“Có phải mọi người đã quên một chuyện?” Diêu Tiểu Đông chen vào một câu.
“Quên gì?”
“Ban đầu Tam Tam bắt đầu nuôi cá chạch bùn, tiền vốn của hai người Kim Đông và Tam Tam, bọn họ hợp tác. Sau đó khi Kim Đông đi lính, để cho một mình Tam Tam quản lý.”
“A, đúng rồi! Tiểu Đông nói cái này là đúng rồi!” Diêu Liên Phát có thể coi như tìm được đề tài tốt, vỗ đùi, hưng phấn nói: “Tiền vốn có một nửa của Kim Đông, tối thiểu nên chia cho Kim Đông một nửa?”
Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được buồn cười. Lý luận này của Diêu Liên Phát sao mà đơn giản như vậy, Bào Kim Đông tới chính là con trai của ông rồi, có thể dưỡng lão tống chung cho ông, có thể đập bồn cho ông, có thể hóa vàng mã cho ông, sau này đứa bé của bọn họ chính là cháu nội nghiêm chỉnh của ông, kế thừa hương khói nhà họ Diêu...
Đối với ông, cô thật sự không có cách nào rồi.
Chỉ có điều, chị cả nói chuyện này, cũng không phải không có đạo lý, nếu bây giờ không phải cô và Bào Kim Đông đính hôn rồi, đổi thành người khác, vẫn phải chia tiền đưa cho người ta chứ?
“Mọi người thật sự suy nghĩ nhiều rồi.” Bào Kim Đông nói, “Ban đầu em và Tam Tam hợp tác làm ăn, tổng cộng bao một ao cá, mỗi người ra hai trăm đồng phí nhận thầu, lúc thu cá chạch bùn, thì nhân tiện bỏ cá chạch bùn nhỏ không bán được vào tạm nuôi, nuôi cũng không được bao nhiêu. Sau khi em đi làm lính, cũng không để ý chưa từng hỏi, đã sớm nói đưa cho Tam Tam rồi.” Lời này của Bào Kim Đông thật sự thẳng thắn.
Diêu Tam Tam lại thầm nghĩ, lúc trước cô cũng đã nói muốn giữ hai ao cá cho Bào Kim Đông, bây giờ, sắp xếp sao cho ổn đây?
Lúc này Lục Cạnh Ba mở miệng nói: “Như vậy đi, chúng ta anh em chị em, anh lớn tuổi nhất, nếu không mọi người hãy nghe anh nói vài câu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-91.html.]
Lúc nói lời này, mắt Lục Cạnh Ba mang theo ý cười nhìn Dương Bắc Kinh, hà hà, anh rể cả nhỏ hơn mình hai tuổi!
“Trong chúng ta Cạnh Ba có văn hóa cao nhất, không bằng nghe cậu ấy nói.” Dương Bắc Kinh ngược lại không vội vã kéo chân sau của em rể hai.
“Mấy người bỏ quên một sự kiện, sản nghiệp bây giờ của nhà họ Diêu, bắt đầu do Kim Đông và Tam Tam kết hợp làm ăn, tiền vốn sau này, gần như đều của Tam Tam. Anh không biết nói gì, anh và anh rể cả, mỗi người đều có việc của mình, anh rể làm quán cơm của anh ấy, anh bận lớp của anh, không giúp được nhà bao nhiêu, mà Kim Đông cậu ấy không giống, sau này cậu ấy đến nhà họ Diêu, nhà họ Diêu chính là trách nhiệm của cậu ấy, cậu ấy tất nhiên bận rộn sự nghiệp trong nhà, làm sự nghiệp nhà họ Diêu lớn hơn. Nếu như không phải suy tính đến phương diện này, chỉ nói bốn chị em chia đều, vậy tiền lương của anh, tiền lời tiệm cơm của anh rể cả, có phải muốn lấy ra chia đều cho nhau?”
Mấy câu nói của Lục Cạnh Ba, nói đâu vào đấy, đạo lý rõ ràng, anh vừa nói xong, Dương Bắc Kinh lập tức bày tỏ đồng ý, “Rốt cuộc uống mực nước nhiều, suy tính của Cạnh ba, tuyệt đối có đạo lý hơn chúng ta.”
“Vậy con nói đi! Cạnh Ba con nói một chút xem sao!” Diêu Liên Phát vừa nghe có lợi cho Bào Kim Đông, lập tức tỏ vẻ ủng hộ.
“Con đề nghị, chia làm năm phần, Kim Đông cậu ấy ra tiền vốn, ra lực, sau này còn trông cậy vào cậu ấy góp sức làm chủ, sau này nhà họ Diêu gánh trên vai cậu ấy, nói như thế nào cũng có thể cho cậu ấy hai phần. Bốn chị em các cô ấy, mỗi người cũng hai phần. Ngoài ra con cảm thấy, Tam Tam tính toán cực kỳ lớn, buôn bán cũng mỗi ngày một lên, nếu nghiêm túc, người trong nhà làm việc, cũng phải cho tiền lương p hù hợp, ví dụ như chị cả và tiểu Tứ, tạm thời không có thời gian làm việc, sẽ không phát tiền lương.”
“Vợ chồng chúng con, riêng hai phần lợi nhuận, cũng đủ vừa lòng rồi, chính là theo như bây giờ thu vào, cũng nhiều gấp mấy lần tiền lương một năm của con!” Lục Cạnh Ba cười híp mắt thoải mái vỗ lưng mỏi, vỗ Diêu Tiểu Cải: “Vợ, về sau em có tiền lương, còn có hoa hồng, cưới được em, coi như anh được cả người cả của.”
Lúc ấy tiền lương thấp, nhân viên làm việc trong đơn vị trên thị trấn, tiền lương mỗi tháng chỉ có mấy trăm đồng.
Lục Cạnh Ba vừa nói như thế, khiến cho cả nhà cười ầm.
“Anh rể hai, coi như em đã nhìn ra, trong nhà chúng ta cáo già nhất chính là anh!” Diêu Tam Tam cười hì hì nói một câu.
“Nói càn!” Lục Cạnh Ba cũng cười, “Kim Đông, cậu nói đi?”
Bào Kim Đông ngồi hồi lâu bên cạnh, vẫn nghịch xấp bài lơ khơ trong tay, thấy Lục Cạnh Ba nhắc tới mình, thì nhếch miệng cười: “Anh nói hết lời rồi, còn để cho em nói?”
Ích lợi hợp lý, với tính tình như vậy của Bào Kim Đông, anh sẽ không từ chối nữa, Lục Cạnh Ba nói không sai, nếu bỏ công bỏ sức, đó chính là anh nên nhận được.
Nghĩ như vậy, Bào Kim Đông cười cười với Diêu Tam Tam: “Tam Tam, quy củ cũ, vẫn để em trông coi dùm anh!”
“Tiểu Tứ, nãy giờ em vẫn không nói gì?” Diêu Tiểu Cải hỏi tiểu Tứ, con nhóc này vẫn luôn ngồi bên cạnh, tập trung cắn hạt dưa.
“A?” Tiểu Tứ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất ngạc nhiên, “Còn có chỗ cho em nói chuyện sao?” nhưng mà ngay sau đó cô nhảy dựng lên, nhảy hai vòng quanh nhà, giơ tay hoan hô – “Wow a, em được làm tiểu phú bà!”
Quyết định chuyện này, tất cả mọi người đều hết sức vui mừng, nên hi hi ha ha chuẩn bị bắt đầu đánh bài. Trương Hồng Cúc tỏ vẻ vui mừng đi rửa táo cho mọi người, từ kinh nghiệm của bà mà nói, về sau các con gái đều có địa vị kin tế, bà tán thành trăm phần trăm.
Diêu Liên Phát cũng vui vẻ, thật lâu sau mới phản ứng kịp, ông nhớ tới vội hỏi: “Này, không đúng, vậy cha không có phần à?”
“Ông còn muốn phần? Cho ông một cái cồng, ông gõ hay không gõ?” Trương Hồng Cúc giễu cợt, “Bọn nhỏ thiếu ông ăn? Thiếu ông uống? Ông ấy, giơ cao chờ đứa nhỏ hiếu kính là được.”
“Vậy... Vậy tôi có tiền lương không?”
Diêu Tam Tam cười nói cho cha biết, “Cha, ao cá này của con đều do cha trông, đương nhiên cha có tiền lương. Nhưng trước mắt chỉ nghĩ vậy, bây giờ tiền con kiếm còn ít, đầu tiên phải dùng để đầu tư sản xuất.”
Còn thiếu sao? Diêu Liên Phát định nói, con bé này, tư tưởng cũng quá lớn rồi.