Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:35:13
Lượt xem: 0
Hai mươi chín tết đưa lễ mừng năm mới, Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông lại ở lại nhà họ Bào chơi đến hơi muộn, cuối năm trời lạnh, hai người núp trong phòng Bào Kim Đông tính sơ sơ thu vào năm nay, thu vào từ khu ươm giống và ao cá, năm nay thoải mái vượt qua sáu con số, mà tiêu thụ chỗ cá chạch bùn này, thu vào còn nhiều hơn chút.
“Thu vào chỗ cửa hàng còn phải tính toán, các khoản chi ra cũng lớn.” Diêu Tam Tam ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên suy tư, “Bây giờ nhìn lại, thị trường cá chạch bùn vẫn có chỗ trống, mấy chục ngàn cân hàng của chúng ta, vùi vào trong thị trường lớn ở tỉnh thành, vốn không coi là có chuyện gì. Còn có Thượng Hải, Vương Lâm Siêu muốn hàng đến mấy lần chỗ chúng ta, em đều không dám cho anh ta nhiều, chỉ cho anh ta hai mươi ngàn cân. Mới có mấy chục ngàn cân, anh ta cũng ăn được ổn thỏa.”
Cửa hàng thu vào không riêng gì cá chạch bùn, vận chuyển cá lóc và cá diếc hoang dại, mặc dù tiền lời không bằng cá chạch bùn, nhưng cũng rất khả quan.
Tính toán như vậy, thu vào năm nay đã có thể không phải chỉ tăng gấp đôi rồi.
“Thị trường có không gian, con cá này là con đường phát tài.” Vẻ mặt Bào Kim Đông có chút suy nghĩ sâu xa, “Nuôi dưỡng cái này cũng bội thu, chỉ có điều ao cá hạn chế, bây giờ rất khó mở rộng kích thước.”
“Dựa vào bản thân chúng ta, kích thước mở rộng hơn nữa cũng có hạn, em cảm thấy, bây giờ chúng ta lôi kéo chung quan, để tất cả mọi người đều nuôi cá chạch bùn, hộ nuôi dưỡng thu lợi, chúng ta bán cá chạch bùn giống thu lợi, thu mua bán ra còn có thể thu lợi.” Diêu Tam Tam nói qua kế hoạch trong lòng mình, chỉ dựa vào bản thân nuôi cá chạch bùn, điều kiện hạn chế, làm không lớn, bây giờ cô muốn bắt hai đầu, lấy khâu nuôi dưỡng trung gian tặng cho các hộ nông dân địa phương xung quanh làm.
Nghĩ ngược lại, coi như hộ nuôi dưỡng cá chạch bùn, không bán cho cô, người ta tự mình tiêu thụ, cô cũng kiếm được tiền cá chạch bùn giống, mấu chốt là sản nghiệp cá chạch bùn địa phương từng bước làm lớn, có ảnh hưởng lớn, tất cả mọi người mới có lợi.
“Ừ. Nơi này của chúng ta dựa vào ao hồ, dựa vào sông Tây, món thủy sản này chúng ta có thể cung cấp thẳng lên tỉnh thành, Thượng Hải, sang năm cá kim châm của chúng ta có thể nuôi dưỡng quy mô rồi, vừa một khối lớn, trên thị trường cũng không có mấy nhà cạnh tranh.” Bào Kim Đông tính toán cá kim châm anh nhìn trúng làm một bài lớn, cá chạch bùn phía nam có người nuôi, cá kim châm trước mắt còn chưa nghe nói có tiền lệ có người nuôi dưỡng thành công đấy.
Suy nghĩ một chút, tương lai tốt đẹp, thật sự muốn cười ha ha vui vẻ rồi.
Hai người núp trong phòng tính toán đủ kiểu, mẹ Bào bên kia còn tưởng bọn họ dính nhau nói chuyện yêu đương, cũng tự nhiên không tới quấy rầy, cười ha hả đi hầm thịt dê, kêu cha Bào nhanh đi g.i.ế.c gà.
Cha Bào nghe, định đi xách con gà trống đỏ ngày đó Diêu Tam Tam đưa tới, mẹ Bào lại kêu cha Bào, kêu ông g.i.ế.c con gà mái trong nhà.
“Giết con gà mái bông lau này, gà này mập, gà mẹ mới nuôi người đâu, để trên kệ bếp đốt lửa từ từ hầm cách thủy.” Mẹ Bào dặn cha Bào, không nhịn được vui mừng trong lòng một trận, “Đều nói đứa bé tranh giành không cần buồn, chúng ta hai năm qua thiếu chút nữa để cho bốn thằng con trai buồn đến mắt mù rồi, nhưng ông xem, năm nay tiền nuôi cá chạch bùn, cộng thêm tiền lương Tam Tam đưa cho ông, không những có thể trả hết nợ nần khi thằng ba kết hôn, nhà cửa kết hôn cho Kim Thành cũng có.”
“Không phải Kim Thành còn có tiền lương sao, mỗi tháng nó nhận được còn nhiều hơn tôi! Kêu thằng nhóc kia đóng tiền cho tôi, kiếm tiền là chỉ muốn cất vào trong ngực!” Cha Bào nói.
“Thôi đi, dù sao bây giờ trong nhà cũng chỉ còn một mình thằng nhỏ, nó cất hay ông cất cũng không có chuyện gì?” Mẹ Bào cười nói, “Chờ chuyện của Kim Thành và tiểu Song định xuống, vợ chồng già hai ta cũng có thể nghỉ xả hơi. Nước nhiều ếch kêu nhiều, nhiều con mẹ già khổ, ông nói chúng ta đây vài năm cũng không thở nổi.”
Kim Thành... Mẹ Bào nói đến đây lại chép chép miệng, người già không gật đầu đồng ý, chuyện Kim Thành như vậy, còn không biết giày vò đến đâu đây trời!
Lúc ăn cơm tối, Kim Thành cuối cùng trở lại, trong tay cầm một bọc pháo hoa lớn, chuẩn bị lễ mừng năm mới thì đốt, Bào Kim Đông uống cháo gà, liếc nhìn em trai, trêu ghẹo nói: “Em còn có ý định đốt pháo, bên chỗ Bào Xuân Bình còn chưa giải quyết đó?”
Kim Thành đưa tay lấy bánh rán, trên mặt lại mang theo nụ cười cổ quái nói: “Đừng nói nữa, hôm nay ông nội hai ở trong thôn gặp Bào Xuân Bình, mắng chú ấy một trận.”
Ông nội hai mắng Bào Xuân Bình? Chuyện như vậy là như thế nào! Bào Kim Đông vội hỏi: “Sao vậy? Vốn Bào Xuân Bình n không có tính toán, với tính khí của ông nội hai, thật sự mắng đến giận, không phải tăng thêm loạn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-119.html.]
Kim Thành cắn bánh rán, rồi cười thầm.
Ông nội hai là anh em ruột của ông nội Bào Kim Đông, ông cụ gặp Bào Xuân Bình, túm được Bào Xuân Bình lập tức quở trách một trận, nói Kim Thành cháu tao có chỗ nào không tốt? Mày còn không đồng ý, mày lấy cái gì chứ? Vấn đề kém bối phận, bối phận của mày thấp, làm thông gia mày trèo một tầng, thua thiệt là chúng tao, mày còn chiếm tiện nghi đó, mày chiếm tiện nghi mày còn không đồng ý, mày rốt cuộc xem thường cháu tao ở điểm nào?
Vốn theo như bối phận, Bào Xuân Bình là đời cháu của ông nội hai, bị ông nội hai vểnh râu quở trách một trận, làm cho dở khóc dở cười, trái phải không đúng.
Đương nhiên rồi, ông nội hai cũng không phải người dã man, quở trách xong rồi, lại ý vị sâu xa nói với Bào Xuân Bình, mày xem hai đứa bé này dù sao cũng tốt lên, người lớn hai nhà căng như vậy, lỡ như thế nào, mày định thăng cấp thẳng làm ông ngoại luôn đúng không?
Bào Kim Thành miêu tả một phen, người một nhà đang cầm chén cơm thiếu chút nữa cười phun.
Lời như vậy, cũng chỉ có ông cụ bướng bỉnh như ông nội hai này có thể nói ra ngoài, người đã già luôn hơi không thể nói lý, ông nội hai dù sao cũng có bối phận cha chú, Bào Xuân Bình bị ông cụ tóm cũng không có cách nào.
“Sau đó thì sao?” Bào Kim Đông hỏi tới.
“Sau đó, Bào Xuân Bình bị ông nội hai mắng chạy chứ sao.”
“Lúc đó em ở đó?”
“Em nghe tiểu Song nói.” Trên mặt Kim Thành cuối cùng có vẻ lúng túng, sau khi chuyện này lộ ra, Bào Tiểu Song bị nhốt trong nhà hai ngày, không cho phép tùy tiện đi ra ngoài, sau đó hai người gần như gặp mặt mỗi ngày, Bào Tiểu Song da mặt mỏng, nhưng da mặt Bào Kim Thành lại không tệ nha, vốn hơi cố ý rồi.
Diêu Tam Tam cảm thấy, Bào Kim Thành giống như anh trai cậu ta, ít nhiều đều có vài phần khí thế lưu manh.
“Phía bên ông nội thì sao?”
“Phía bên ông nội, bây giờ không nói đồng ý, cũng không nói phản đối, trừ vểnh râu hai cái, rồi rõ ràng giả vờ câm điếc rồi.” Trả lời là mẹ Bào. Diêu Tam Tam nghe xong lời này, tưởng tượng đến ông nội nhà họ Bào thở phì phò vểnh râu, bưng canh, thiếu chút nữa cười đến đổ canh.
“Ông nội thay đổi rất nhanh, anh còn tưởng rằng phải chuẩn bị làm kháng chiến lâu dài rồi, đoán chừng bên trong cũng có công lao của ông nội hai.” Bào Kim Đông nói xong cũng cười, vỗ vỗ Kim Thành, “Rèn sắt khi còn nóng, em dùng sức chút, nắm chặt định xuống rồi yên tâm.”
Hai người ăn cơm tối xong lại đi nhà họ Diêu, người một nhà họ Diêu đang ngồi quanh nhà chính xem ti vi, Bào Kim Đông nói thẳng với Diêu Liên Phát luôn, muốn đầu mùa xuân kết hôn.
“A, vậy chúng ta phải nhanh chóng lắp đặt thiết bị bên phòng bên kia.”Diêu Liên Phát nói.
“Bớt thời gian tìm người lấy ngày tốt.” Trương Hồng Cúc nói.
Người một nhà cắn hạt dưa, xem ti vi, lại có thể không có phản ứng khác. Liếc nhìn Bào Kim Đông cũng vẻ mặt bình thản, giống như chỉ là thương lượng sáng sớm mai ăn cái gì, chuyện đương nhiên, nên cũng không cần nhiều lời nữa, người nhà họ Diêu thật ra thì ai cũng mong chờ hai người làm chuyện vui sớm một chút sao? Diêu Tam Tam hơi mất mát bĩu môi, chấp nhận.
Nếu không cô có thể làm gì?