Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:18:05
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

❀❀❀

Từ trước đến nay, Trần Khoát chưa bao giờ là người khéo léo, thành thạo mọi thứ cả. Cũng chính vì như vậy, nên anh cần phải nhìn rõ biểu cảm của cô.

Nhưng anh lại đột nhiên nhận ra, ở trước mặt cô, nhiều khả năng của anh như bị thoái hóa. Ví dụ như, dù cô đã tháo khẩu trang ra, nhưng anh vẫn không tài nào đoán được tâm trạng cô là tốt hay xấu.

“Trước khi trả lời câu hỏi này, thì cậu phải trả lời một câu hỏi của tớ trước đã.”

Chương Vận Nghi không nhìn anh nữa, tháo dây an toàn ra. “Chúng ta xuống xe rồi nói.”

Thật sự là quá kỳ lạ.

Vừa nãy ở trên xe, cô đã đeo khẩu trang lâu như vậy, đều có thể quen và chịu đựng được.

Nhưng sau khi anh tháo khẩu trang cho cô, cô lại thấy trong xe ngột ngạt lạ thường.

Trần Khoát chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng dần chùng xuống. Anh vẫn tắt máy xe đi, xuống theo cô, vòng qua đầu xe đến bên cạnh cô. Cô đang mở bản đồ hướng dẫn, anh rất lịch sự, không cố ý nhìn lén màn hình, chỉ quay mặt sang chỗ khác.

“Chúng ta đi hướng kia đi.” Chương Vận Nghi giơ tay chỉ về phía trước, mắt sáng lên. “Gần trường học chắc chắn sẽ có phố ăn vặt, hơn nữa hương vị thì khỏi phải chê, giống như con phố sau trường mình ấy.”

Con phố sau trường mình.

Năm chữ này mang đến cho Trần Khoát một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Anh cũng không hối thúc cô để biết côn muốn hỏi mình câu gì, chỉ lặng lẽ bước đi bên cạnh cô trên con đường của thành phố xa lạ này.

“Tớ hỏi cậu nhé.” Cô hắng giọng. “Cậu vừa nhắc đến ba năm cấp ba, vậy trong ba năm đó, lần nào tớ để lại ấn tượng sâu nhất cho cậu?”

Với cô, đây là trải nghiệm rất mới mẻ.

Bởi vì cô chưa từng yêu bạn cùng lớp, những người gặp nhau mỗi ngày lại thường bị bỏ qua.

“Lần ấn tượng nhất sao?” Anh lặp lại câu hỏi, bất ngờ vì cô hỏi chuyện này. “Hồi mới khai giảng năm lớp 12.”

Anh trả lời rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ vậy.

Bởi vì trong thời gian gần đây, anh thường xuyên hồi tưởng những ký ức về thời học sinh, cố tìm thêm những ký ức có liên quan đến cô.

“Hồi mới khai giảng năm lớp 12 sao?” Cô dừng lại ở ngã tư, tò mò nhìn anh.

“Sáng hôm đó tôi dậy muộn.” Anh kể. “Trên hành lang ngoài lớp học, tôi va phải cậu. Tôi hỏi cậu có sao không, cậu nói là —”

Có lẽ với anh bây giờ, đó là ký ức vô cùng sống động và thú vị. Khi kể đến đây, trên mặt anh thoáng hiện lên nụ cười.

Chương Vận Nghi hoàn toàn không nhớ gì cả.

Thậm chí cô còn chẳng thể nhớ nổi khai giảng là vào ngày nào, vội vàng hỏi dồn: “Tớ đã nói gì?”

Chắc không phải kiểu “Cậu không có mắt à” đấy chứ?

Rất có thể…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-220.html.]

“Cậu nói, tôi va vào cậu, nên tôi nợ cậu một tờ giấy xin nghỉ phép.”

Trần Khoát nhịn cười. Lúc đó anh nghĩ gì thì anh không nhớ rõ, nhưng bây giờ anh thấy cô thật sự rất đáng yêu. Hai mươi bảy tuổi đáng yêu, mười bảy tuổi cũng đáng yêu.

Chương Vận Nghi im lặng vài giây, rồi bật cười ha ha.

Được rồi! Cô tin anh không nói dối. Câu nói này đúng là phong cách của cô! Chuẩn không cần chỉnh!

Hồi đó, cô Triệu cho lớp trưởng khá nhiều quyền hành to lớn, giấy xin nghỉ tự học sáng tối đều có thể duyệt. Nhưng cô ghét nhất là mỗi lần anh nghiêm túc hỏi “Lý do là gì?”. Hiếm hoi lắm cô mới bắt được cơ hội, dĩ nhiên là không thể bỏ qua được rồi.

Trần Khoát cũng cười.

Anh thấy việc mình vẫn nhớ cô sau gần mười năm là điều vô cùng hợp lý, bình thường, và cần thiết.

Cười đã đời rồi, tâm trạng của Chương Vận Nghi đã thoải mái hơn nhiều. “Tớ chưa từng yêu đương với bạn học, cũng chưa yêu đương với ông chủ bao giờ, nên sẽ có rất nhiều băn khoăn. Cậu hiểu không?”

Trần Khoát nghe ra sự d.a.o động trong lời nói của cô, nhìn cô chằm chằm, căng thẳng đến mức nín thở. “Tôi hiểu. Đó cũng là băn khoăn của tôi.”

“Tạm thời tớ chưa muốn người trong công ty biết.” Ánh mắt cô lảng tránh.

“Được. Tôi cũng không phải người thích phô trương.”

“Nếu cậu không ngại, thì… chúng ta có thể thử trước.”

Câu này nói ra không khó như cô tưởng. Gánh nặng trong lòng được trút bỏ, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô biết là mình hơi vội vàng, nhưng anh còn vội vàng hơn, nếu không đã chẳng bay đến đây rồi.

Cô không nhìn vẻ ngẩn ngơ trên mặt anh, nhịn cười, tự mình bước qua đường, bỏ anh lại phía sau.

Trần Khoát chưa kịp tiêu hóa niềm vui lớn lao này, nhạy bén bắt lấy hai chữ “thử trước”, vội vã đuổi theo, muốn kéo tay cô. “Thử trước, ý là sao?”

TBC

Chương Vận Nghi hất cằm, lớn to: “Ông chủ à, thời gian thử việc ấy!”

Ai bảo anh nói cô là ngôi sao chứ? Cô thù dai lắm đấy nhé!

Trần Khoát bật cười, cố ý đi chậm lại hai bước, ngắm bóng lưng kiêu ngạo của cô, cũng để che giấu tâm trạng kích động đến mức sôi trào của mình. Bóng cô dần hòa vào bóng anh, như đang báo trước rằng từ ngày hôm nay, từ khoảnh khắc này, hai người như một người.

Chương Vận Nghi bước đi nhẹ nhàng, chẳng còn chút nào vẻ uể oải sáng nay nằm trên giường nữa.

Tay cô đung đưa bên người.

Đột nhiên, Trần Khoát đã do dự suốt một con phố, lại thử nắm lấy tay cô. Thấy cô không tức giận, anh mới yên tâm nắm chặt hơn.

“Ba năm cấp ba, lần nào là em ấn tượng về anh nhất?” Trần Khoát lo lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, cô sẽ muốn rút ra, nên lập tức kiếm chuyện nói để phân tán sự chú ý của cô.

Chương Vận Nghi ngẫm nghĩ. “Lúc thi đấu bóng rổ, có đứa chơi xấu liên tục, anh ném bóng vào người cậu ta. Lúc đó tụi em bảo anh ngầu lắm!”

Trong ký ức của cô, ngoài bảng điểm cao chót vót của anh khiến cô ngưỡng mộ ra, thì chỉ có khuôn mặt cau có mỗi lần cô xin giấy nghỉ là in sâu…

Rõ ràng là hai thứ này chẳng cần nhắc đến.

Cô lục lọi trong đầu, nhớ ra chuyện liên quan đến anh. Hồi đó, Phương Nhã Đồng cứ không ngừng xuýt xoa: “Đúng là hot boy của lớp có khác, đẹp trai, ngầu, yêu luôn!”

Loading...