Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:17:48
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô đã ngủ rồi sao?

Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ này, thì tin nhắn của cô đã đến: [Đã khỏe hơn rồi.]

Anh soạn tin nhắn gửi đi: [Ừ, nếu cảm thấy không khỏe thì đi bệnh viện xem sao.]

Chương Vận Nghi im lặng một lúc. Cô cảm nhận được sự kiềm chế của anh. Cô tin anh đến đây không phải để nói gì hay làm gì cả, chỉ là muốn xem cô có ổn không mà thôi. Nhưng mà ngày mai là cô sẽ về Giang Châu rồi, anh phải biết chứ…

Thật sự là bị anh làm cho phát điên luôn rồi!

Người này là ai chứ…

Cô bật dậy, hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, tức tối nhắn tin cho anh: [Nếu cậu rảnh thì chúng ta gặp nhau nói chuyện chút đi?]

Kệ đi, thật sự muốn solo với anh quá rồi!

Mười phút sau, Chương Vận Nghi đi thang máy xuống tầng một, xin khẩu trang ở quầy lễ tân đeo vào, liếc nhìn biển số xe anh gửi, cúi đầu bước ra khỏi sảnh. Anh đậu xe ở góc khuất, đang tựa vào xe đợi.

Thấy xung quanh vắng lặng không người, cô vội vàng bước tới.

Ngược lại, khi nhìn thấy bộ dạng cô thì anh lại cảm thấy ngạc nhiên, không biết nghĩ gì mà lại nhướn mày, như đang nhịn cười vậy.

Cô đã vội vàng kéo cửa ghế phụ lên.

Anh cũng đành phải lên xe theo. Như thể dáng vẻ này của cô hiếm lạ lắm, nên chỉ trong lúc thắt dây an toàn và khởi động xe, anh đã nhìn cô cả chục lần.

Cô cau mày hỏi: “Cậu cười cái gì thế?”

Cũng giỏi thật, dám lạnh mặt với ông chủ luôn rồi.

“Nhớ ra trước đây cậu cũng là ngôi sao.”

Anh không theo dõi showbiz, hot search đổi người liên tục, anh cũng chẳng biết ai với ai. Nhưng anh lờ mờ nhớ trong nhóm lớp, Tôn Khải Toàn hay trêu cô là đại minh tinh. Dạo gần đây, anh đã xem hết mấy bộ phim truyền hình mà cô đóng.

Chương Vận Nghi: “…”

Cô cứ có cảm giác như anh đang trêu chọc mình, gương mặt nóng lên, kiên quyết không thừa nhận là sợ bị đồng nghiệp bắt gặp, cứng miệng bảo: “Tớ đeo khẩu trang là sợ sẽ lây bệnh cho cậu thôi.”

“Không sao đâu.” Anh nói. “Đeo vào ngột ngạt lắm, cứ tháo ra đi.”

Anh bổ sung thêm một câu thừa thãi: “Kính xe đều dán phim hết rồi, bên ngoài không thấy gì đâu.”

Cô giả điếc, không chịu tháo. Đeo vậy ổn mà, dù hơi bí, nhưng cho dù làm biểu cảm gì, kể cả bĩu môi, thì cũng chẳng sợ bị anh nhìn thấy được.

“Cậu muốn đi đâu?” Anh nhìn cô một lúc, không miễn cưỡng nữa.

“Tùy cậu, đi đâu cũng được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-219.html.]

“Vậy để tôi chở cậu đi dạo đi.”

Xe chạy êm ru, không có đích đến cụ thể. Trần Khoát muộn màng nhận ra mình đã dừng lại gần một trường học ở đây, chẳng hiểu sao lại tấp vào lề, hạ kính xe xuống. Chương Vận Nghi ngồi trên ghế phụ cũng nghiêng đầu, cùng anh nhìn về con phố đối diện.

Không biết là học sinh cấp hai hay cấp ba, chắc là vừa tan học, mặc đồng phục, đeo cặp sách, đùa nghịch ồn ào.

Nữ sinh non nớt và nam sinh ngây ngô đi chậm vài bước.

Hai người trò chuyện rôm rả, có lẽ là nữ sinh cảm thấy nóng, nên đã cởi áo khoác đồng phục ra. Chàng trai nhận lấy, cẩn thận ôm trong tay, như đó là báu vật quý giá nhất thế gian vậy.

“Gần đây tôi luôn nghĩ một chuyện.” Trần Khoát đột nhiên lên tiếng. “Ba năm cấp ba, chúng ta đều là bạn cùng lớp.”

Anh nói câu này bằng giọng điệu rất bình thản, như thể đang bàn về thời tiết vậy – bình thường, điềm tĩnh, cảm xúc không hề thay đổi chút nào.

Nhưng Chương Vận Nghi ngồi bên cạnh lại cảm nhận được nỗi cô đơn mãnh liệt tràn ngập trong khoang xe.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Hồi đó tớ có người yêu rồi…”

Trần Khoát khựng lại. “Ai thế?”

Là bạn học cùng lớp sao? Là ai vậy?

Cô bị phản ứng của anh chọc cười. “Không phải là trong lớp mình, cũng không phải trong trường mình, chuyện đã lâu lắm rồi.”

“Vậy à? Tôi nghe nói là cậu cũng học đại học cũng ở Bắc Kinh.”

TBC

“Cũng có người yêu nữa.” Khóe môi cô vô thức cong lên, giọng điệu hơi kiêu ngạo. Kỳ lạ thật, từ lúc biết anh đến đây, sợi dây thần kinh căng như dây đàn của cô bỗng nhiên thả lỏng hẳn.

Trần Khoát: “…”

Lại là ai nữa vậy?

Anh chìm vào suy tư. Thật ra hôm nay anh không định nói gì với cô cả, cô đang cảm thấy không khỏe, không phải là một thời điểm tốt. Nhưng lời đã nói ra, bây giờ muốn rút lại để lần sau, liệu cô có còn muốn nghe nữa không?

Giờ phút này, anh đã hoàn toàn quên mất là cô hẹn anh ra nói chuyện.

Bởi vì không biết lời nào là đúng, lời nào là sai, nên trong lúc bốc đồng, anh đã làm một hành động. Anh từ từ đưa tay qua, chậm rãi, như đang cân nhắc, cũng như cho cô thời gian tránh đi.

Chương Vận Nghi ngỡ ngàng nhìn anh.

Khoan đã, anh đang định làm gì vậy?

Cô vốn phản ứng nhanh nhạy, nhưng lúc này lại đờ ra, không động đậy.

Trần Khoát thấy cô không tránh, tháo khẩu trang cô đeo đã lâu xuống. Cuối cùng, anh cũng có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.

Bốn mắt chạm nhau.

Không ai che giấu, ánh mắt, từng nét biểu cảm nhỏ nhất, đều bị đối phương thu vào tầm mắt.

Anh nhìn cô chăm chú. “Vậy còn, bây giờ thì sao?”

Loading...