Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:17:11
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng thế này, chẳng phải là càng qua loa hơn à?
Dù có hay không, thì giữa họ cũng chẳng thể có quan hệ nam nữ được.
Thế là cô khẽ gật đầu.
Trần Khoát nghẹn thở, chậm rãi, vụng về, một góc trong lòng như bị đ.â.m vào. Anh rơi vào im lặng. Tưởng mình đã che giấu tốt lắm, nhưng vài giây thất thần ấy đều bị Chương Vận Nghi thấy rõ. Có vài chuyện chẳng cần chứng minh làm gì.
Chương Vận Nghi dời mắt, giả vờ bận xem tiến độ trên ứng dụng điện thoại.
Cô chậm rãi thở ra, mong màn kịch này mau kết thúc. Cô lấy cà phê và bánh mì vòng đã gói xong, định giả vờ bình thường mà chào tạm biệt, lại nghe anh khẽ hỏi: “Xem mắt thành công rồi à?”
“Còn đang tìm hiểu… thấy cũng ổn.”
Trần Khoát như không nghe thấy gì cả.
“Đã gần 9 giờ rồi.” Cô xách túi giấy, tự nhiên mà cười với anh. “Tớ lên quẹt thẻ trước đây.”
“Ừ.”
Có người đẩy cửa kính, khi cô đi ngang anh, gió lùa vào, mang theo mùi hương trên người cô truyền đến mũi anh, rồi nhanh chóng tan biến. Như thể cô bước thoáng qua bên cạnh anh, anh còn chưa kịp nói gì nhiều, thì cô đã đi mất rồi.
TBC
Ở góc anh không thấy, vẻ mặt vừa rồi còn rất tự nhiên của cô bây giờ đã lập tức ảo não nhăn mặt lại.
A a a a a!
Vì sao ông trời lại cho cô bài toán khó thế này chứ!
Vào giờ phút này, trong lòng cô như có con nhím, lăn qua lăn lại, đ.â.m cô đau đớn.
…
Những ngày sau đó, Chương Vận Nghi cũng chẳng rõ ai đang tránh ai nữa. Tóm lại là, cô và Trần Khoát hầu như không hề gặp lại. Công việc của họ vốn chẳng giao nhau, anh đi sớm về khuya, cô thì 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều về, như quay về điểm xuất phát.
Đây là một chuyện tốt.
Cô hài lòng với cuộc sống này, lương không nhiều không ít, đủ xài. Ngày ba bữa đều đặn, giờ giấc ổn định. Gần đây bố mẹ cũng dịu dàng với cô hơn, bởi vì cô giữ liên lạc không gần không xa với Giang Giai, như thể cuộc đời sắp bước vào giai đoạn bình lặng vững vàng ổn định vậy.
Cho đến khi Đới Giai bất ngờ hỏi: [Đã rung động chưa?]
Cô nhìn bốn chữ này, ngẩn ra rất lâu.
Trong xã hội hiện đại, không lãng phí thời gian của người khác cũng là một đức tính tốt.
Vì thế, khi Giang Giai lại muốn đón cô tan làm, cô nhắn tin lại rằng [Được].
Lúc 6 giờ, cô nhận được tin thoại từ Giang Giai: [Phía trước có vụ va chạm đuôi xe, hơi kẹt, chắc là anh sẽ đến muộn chút.]
Cô lại ngồi xuống, trả lời: [Không sao đâu, anh lái chậm thôi, an toàn là trên hết.]
Muộn hơn chục phút, khi cô đợi thang máy, lại bất ngờ chạm mặt Trần Khoát vừa tan làm. Cả hai đều ngẩn người ra, may mà có một nữ đồng nghiệp khác ở đó, không khí cũng không quá ngượng ngùng.
Ba người cùng vào thang máy.
Bốn phía là tường gương, Chương Vận Nghi thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình.
“Sao hôm nay cậu cũng muộn thế?” Nữ đồng nghiệp chào Trần Khoát xong, hỏi Chương Vận Nghi.
Chương Vận Nghi cười. “Bạn tôi bị kẹt xe.”
Nữ đồng nghiệp hiểu ý, không hỏi thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-217.html.]
Trần Khoát lặng lẽ lắng nghe, mặt không biểu cảm. Anh khẽ ngẩng đâu lên, ánh mắt chỉ hướng về cô.
Đến tầng một, cửa vừa mở ra, Chương Vận Nghi đã vội vàng bước ra. Cô có cảm giác bị anh vây chặt, nghẹt thở. Lúc này mới giật mình nhận ra, không phải là anh không thay đổi, mà là anh đang kiềm chế.
Hồi đó, anh chỉ là một cậu học sinh mười bảy, mười tám tuổi.
Bây giờ, anh, trẻ tuổi thành đạt, thành công khiến khí chất một người trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Cô đi vài bước, dừng lại, hít một hơi thật sâu. Cô không thể không thừa nhận rằng, chuyện này đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Ra khỏi tòa nhà, gió đêm hơi lạnh thổi qua, cô tỉnh táo hơn, chưa thấy xe Giang Giai đâu, chỉ chậm rãi bước đi.
Cho đến khi tiếng còi vang lên từ xa, cô mới giật mình nhìn theo.
Một chiếc Land Rover dừng đó, như quên không di chuyển. Anh hạ kính xe xuông, lặng lẽ cách cô một khoảng mà nhìn cô.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, mà như cả thế kỷ trôi qua, khiến Chương Vận Nghi chôn chân tại chỗ. Làn váy dài qua bắp chân tung bay trong gió, Trần Khoát thoáng thất thần. Tiếng còi của chủ xe phía sau nhắc nhở, khiến anh thu mắt lại, không đóng cửa kính lại, cứ để mặc gió đêm lùa vào, nhẹ nahngf đạp ga. Hệ thống nhận diện biển số, thanh chắn nâng lên, xe hòa vào dòng xe cộ bên ngoài.
Chương Vận Nghi có một thói quen, chính là khi kết thúc với người theo đuổi hoặc bạn trai, thì cô sẽ mời họ một bữa cơm chia tay, theo bạn bè trêu thì đó chính là bữa cơm chặt đầu.
Sau khi bữa cơm này kết thúc, Giang Giai đưa cô về. Cô bảo anh ấy tấp vào lề, bình tĩnh từ chối anh ấy.
Giang Giai bất ngờ trở tay không kịp. “Anh đã làm gì không tốt sao?”
“Sao có thể chứ.” Nói một câu công bằng thì, Giang Giai rất tốt, mọi mặt đều ổn, ngoài tính cách hơi trầm ra thì hầu như chẳng có gì để chê cả. Cô suy nghĩ một lúc, rồi lựa chọn thành thật: “Là do em thôi.”
Trái tim có rung động hay không, chỉ có mình cô biết. Nếu tự lừa bản thân mình, thì cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
Cô tháo dây an toàn xuống xe. Chưa đi được mấy bước, Giang Giai đã vội vàng đuổi theo, gọi cô lại: “Chương Vận Nghi!”
Thấy cô quay lại nhìn về phía mình, Giang Giai thở phào nhẹ nhõm. “Đừng nghĩ em đã làm mất thời gian của anh. Nó không quý giá vậy đâu. Hơn nữa, quen biết em, anh cảm thấy rất vui. Sau này chúng ta vẫn là bạn, có được không?”
Nghe câu này xong, Chương Vận Nghi nghiêm túc nhìn anh ấy, rồi không khỏi nhoẻn miệng mỉm cười.
-
Hàng năm công ty đều tổ chức du lịch theo đợt cho các phòng ban, xem như là phúc lợi cho nhân viên. Tháng 3 mưa nhiều, Chương Vận Nghi cảm giác như mình sắp mốc meo hết cả lên rồi. Ngày nào cô cũng nhón chân mong chờ, ngóng trông có thể đến nơi nào đó thật nhiều nắng, để hong khô tâm trạng ẩm ướt của mình.
Trần Khoát thường vô thức tìm kiếm bóng dáng cô trong bảng tin của mấy nhân viên làm việc từ ngày xư.
Dường như ngày nào cô cũng rất vui vẻ, không lo không nghĩ gì cả.
Điều này khiến anh cảm thấy, có lẽ việc anh làm là đúng rồi.
Cho đến ngày cuối cùng trong chuyến du lịch, anh không nhìn thấy cô trong ảnh chụp chung. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không yên tâm, nhắn tin hỏi cô: [Cậu còn ổn không?]
Ngày hôm qua Chương Vận Nghi xuống nước chơi, lúc đó còn chơi vui lắm. Sáng nay lúc ngủ dậy thì hơi bị cảm lạnh, ngoài cô ra thì còn vài đồng nghiệp khác cũng bị nữa. Cô cảm thấy chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, uống cốc thuốc do đồng nghiệp cùng phòng pha cho, chẳng tham gia hoạt động tập thể nữa, chỉ nằm nghỉ trong khách sạn. Khi nhận được tin nhắn của anh, cô còn tưởng là mình bị hoa mắt, do dự một lúc, không thể nhắm mắt làm ngơ được, đành phải gõ chữ trả lời: [Vẫn ổn, đã uống thuốc rồi.]
Trần Khoát trả lời ngay: [Được, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.]
Nhìn mấy chữ này, cô lại ngã lại xuống tấm đệm mềm mại, thở ra một hơi, tiện tay ném điện thoại sang một bên, ngủ tiếp.
Giấc ngủ không quá yên ổn, nằm mơ thấy mấy giấc mơ đứt quãng.
Không có một ngoại lệ nào cả, toàn là về thời học sinh mơ hồ, có bóng dáng vừa lạ vừa quen kéo cô vào giấc mơ. Cuối cùng khung cảnh thay đổi, cô ngồi trong phòng thi đại học, giật mình tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đúng là kinh khủng quá!!
Chẳng bao lâu sau, cô đã nghe tiếng quẹt thẻ mở cửa, mới nhận ra đã chiều tà rồi. Đồng nghiệp xách túi xoài đi vào, thấy cô ôm chăn ngơ ngác ngồi trên giường, nhịn cười. “Đã ngủ no rồi hả? À, tôi vừa nghe bọn họ bảo là thấy ông chủ đến đấy.”
Chương Vận Nghi còn đang ngơ ngác ngẩng phắt lên. “Gì cơ?”
“Ông chủ đến, hình như nói là đi công tác thì phải.”