Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:16:38
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đi rót nước, cô gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt tan làm.
Phí Thế Kiệt còn tưởng là mình bị hoa mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu vẫn còn ở công ty thế?”
Chương Vận Nghi cười tươi. “Sao tớ lại không được ở đây chứ?”
Phí Thế Kiệt cười lớn. “Xem ra cậu cũng lẻ bóng một mình nhỉ.”
Chương Vận Nghi lười tranh cãi với cậu ấy, liếc mắt nhìn Trần Khoát một cái, cười gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi đến khu trà nước lấy nước nóng.
Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát đi ra thang máy, nhấn nút xuống. Cửa mở ra, vừa định bước vào, Trần Khoát lại bất ngờ lùi lại, ngẩng đầu lên. “Tôi còn có chút việc, cậu cứ qua đón cậu ấy trước đi.”
Phí Thế Kiệt: “?”
Cậu ấy khó hiểu. “Cậu thì còn có việc gì nữa chứ?”
“Công việc.” Trần Khoát nói. “Không thì cậu xử lý giùm tôi đi?”
Phí Thế Kiệt vội vàng bước vào thang máy. “Cậu cứ từ từ làm đi, tôi đi trước đây.”
Trần Khoát đợi cửa thang máy đóng lại, suy nghĩ vài giây, quay lại công ty, bước đến khu trà nước, ánh mắt rơi trên bóng lưng cô.
Công ty gần như không còn ai nữa. Chương Vận Nghi pha trà, đứng trước cửa sổ lớn. Đêm xuống, cửa kính biến thành gương. Cô nhìn thấy Trần Khoát quay lại, tay ôm cốc nóng, ngoảnh đầu, ngạc nhiên nhìn về phái anh.
Trần Khoát bước tới, dùng giọng điệu như bình thường mà giải thích: “Nhớ ra có chút việc vẫn chưa xong. Còn cậu thì sao?”
Chương Vận Nghi thở dài. “Đợi người, đường kẹt xe kinh khủng quá.”
“Vậy à.” Anh nhìn đồng hồ. “Có cần tôi đưa cậu đi một đoạn không?”
“Không cần, không cần đâu ~” Cô xua tay. “Còn mấy cậu thì sao, tối nay định đi đâu chơi thế?”
Anh nói: “Ăn tối xong thì đánh game ở nhà Phí Thế Kiệt, năm nào cũng vậy cả.”
Chương Vận Nghi nhấp một ngụm nước, gật gù: “Cũng hay mà.”
“Còn cậu thì sao, đi đâu thế?” Anh thuận miệng hỏi.
“Cùng chị Thi —” Cô ngập ngừng. “Từ Thi Thi, cậu còn nhớ không? Đi ăn tối với cậu ấy.”
Trần Khoát nghe thấy cái tên “Từ Thi Thi” thì bả vai thả lỏng hẳn. Anh mất vài giây để nhớ ra đây cũng là bạn học trong lớp 12-3, hình như trước kia rất thân với cô. “Cậu ấy cũng về Giang Châu à?”
“Không phải, cậu ấy đang ở tỉnh khác. Tết đến đưa bố mẹ đi du lịch đảo, hôm kia mới về, mai lại đi.”
“Ừ.”
…
Sau khi gặp Từ Thi Thi, Chương Vận Nghi nói không ngừng, vẫn chưa đã thèm, muốn tìm một quán rượu nhỏ để ngồi. Nhưng chỗ nào cũng kín, đành phải gói đồ ăn mang về nhà cô.
Từ Thi Thi cũng chẳng hề khách sáo, vừa vào nhà đã chiếm luôn sofa nằm dài, liếc mắt nhìn cô. “Tớ bảo này, cậu không cần bỏ gần tìm xa làm gì đâu. Yêu cái anh chàng họ Giang kia làm gì, chi bằng yêu lớp trưởng luôn đi?”
Chương Vận Nghi đang bóc quýt ở bên cạnh, nghe xong thì ném vỏ quýt vào người cô ấy. “Cậu định dọa c.h.ế.t ai vậy hả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-215.html.]
Từ Thi Thi linh hoạt né tránh, cười lớn. “Sao lại không được chứ, hồi xưa tớ đã thấy hai người hợp nhau quá mà, cứ thử đi.”
“Đừng có nói linh tinh!” Chương Vận Nghi biết cô ấy vốn không hề nghiêm túc. “Đừng có giống bố mẹ tớ, hễ gặp ai độc thân là lại gán ghép tớ với họ, được không?”
TBC
“Được —”
Từ Thi Thi cười gian hai tiếng, nhanh chóng giật điện thoại từ tay cô, ấn ấn hai ba cái vào trong nhóm lớp. Hai người cãi nhau ầm ĩ trong căn hộ nhỏ hẹp, một người trốn, một người đuổi.
“Xong rồi, trả cậu này, tớ sẽ không làm hại cậu đâu.” Từ Thi Thi rộng lượng trả điện thoại lại cho cô.
Tim Chương Vận Nghi đập thình thịch, sắp nhảy lên tận cổ họng, nhìn kỹ, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ Thi Thi chỉ dùng điện thoại cô gửi một tin nhắn rất bình thường trong nhóm lớp: [Gần đây hơi mất ngủ, mọi người có cách nào hay không?]
Nhưng hiển nhiên là cô đã thả lỏng quá sớm.
Từ Thi Thi nghiêng người, lấy vài quả quýt đường tung hứng, giọng điệu chắc nịch, bộ dạng kiểu “cậu cứ chờ xem”: “Tin tớ đi, chẳng bao lâu nữa lớp trưởng sẽ xuất hiện thôi.”
Thấy Chương Vận Nghi vẫn còn đang nghi ngờ mà nhìn mình, cô ấy cười vui vẻ. “Từ hai ngày trước tớ đã phát hiện ra, cứ hễ là cậu nhắn tin vào nhóm, thì cậu ấy sẽ nổi lên!”
Cùng lúc đó.
Trần Khoát đang ngồi trước bàn máy tính, điện thoại bên cạnh sáng lên, rung nhẹ. Anh uống nước, tiện thể bớt thời gian nhìn qua, mở khóa màn hình, vào trong nhóm lớp. Nhóm này lúc thì im ắng cả thời gian dài chẳng có tin nhắn gì, lúc thì spam cả trăm tin nhắn.
Trường hợp đầu chiếm nhiều thời gian hơn.
Anh lướt tin nhắn, dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi nhắn bằng một tay: [@Chương Vận Nghi, có thể tập thể dục một chút.]
Anh không biết, ở một góc thành phố, trong căn hộ nào đó vang lên tiếng cười lớn.
Từ Thi Thi đắc ý: “Thấy chưa! Thấy chưa!!”
Chương Vận Nghi: “…”
-
Game đã không còn hấp dẫn với Trần Khoát hai mươi bảy tuổi nữa. 11 giờ hơn, anh tháo tai nghe ra, vứt sang một bên, hỏi Vương Tự Nhiên: “Có cần tôi đưa cậu về không?”
Vương Tự Nhiên chẳng thèm ngẩng đầu lên. “Ngày mai tôi không có tiết, lười về, ngủ lại nhà lão Phì đây luôn.”
Trần Khoát cầm điện thoại và chìa khóa xe, rời đi.
Đêm khuya tháng 2 ở Giang Châu vẫn lạnh buốt. Anh xuống hầm để xe, lái ra khỏi khu chung cư. Đường chính đã vắng xe hẳn, giống như đang lang thang vô định, lại giống như có nơi rất muốn đến. Khi nhận ra có gì đó không ổn, thì anh đã lái xe đến trước khu nhà cô rồi.
Anh tìm chỗ đậu ở bên lề đường. Phía trước là một chiếc SUV đen, cũng chưa tắt máy.
Con phố này, hình như chỉ có hai xe của họ là sáng đèn.
Điều hòa trong xe hơi ngột ngạt, anh dứt khoát tháo dây an toàn xuống xe, muốn hít thở không khí một chút. Dường như chủ xe SUV cũng vậy. Buổi đêm tĩnh lặng, tiếng đóng cửa vang rõ. Anh nghiêng đầu, là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người tương tự anh.
Người đàn ông bước tới phía anh, móc một chiếc hộp từ túi áo khoác đưa ra. “Người anh em, nào.”
Trần Khoát không nhìn rõ, theo thói quen mà từ chối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
“Không phải thuốc.” Gã cười. “Tôi cũng không hút, đây là kẹo.”