Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:16:19
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi tất bật chạy đua với thời gian, vừa kịp quẹt thẻ điểm danh.

Trên bàn làm việc có thêm một phần bữa sáng, là đồng nghiệp bàn bên mua cho cô – sữa đậu nóng hổi và xíu mại. Cô như được hồi sinh, chưa kịp trò chuyện vài câu thì điện thoại đã reo lên. Một số lạ trong thành phố gọi đến. Cô bắt máy, đầu bên kia là nhân viên giao hàng, bảo đã đến quầy lễ tân công ty, có bó hoa cần cô ký nhận.

Cô ngẩn ra, chợt nhớ hôm nay là Lễ Tình Nhân.

Đặt cốc giấy xuống, cô nghi ngờ bước ra ngoài, trong lòng đã đoán được phần nào. Quả nhiên, khi nhận bó hoa từ tay người giao hàng, cô tiện tay mở tấm thiệp nhỏ ra, chỉ vỏn vẹn một câu –

[Lễ Tình Nhân vui vẻ, Giang.]

Cô gái ở lễ tân ôm cốc sứ cười trêu: “Mới sáng sớm đã được nhận hoa, chắc là hôm nay sẽ ngọt ngào lắm đây.”

Chương Vận Nghi nháy mắt với cô ấy. “Chờ đi nhé, để đến trưa tôi sẽ tháo bông hoa đầu tiên cho cậu.”

“Là cậu nói đấy nhé!” Cô gái lễ tân cúi xuống lục lọi. “Để tôi tìm cái cốc không dùng để làm bình cắm hoa của cậu nào!”

TBC

Chương Vận Nghi bật cười, ôm bó hoa này, vừa cúi đầu ngửi vừa đi vào trong. Ở hành lang, cô chạm mặt Trần Khoát đang cầm cốc. Trông như anh ngủ không được ngon lắm, tinh thần hơi uể oải. Làm ông chủ kiếm được nhiều tiền, chắc là áp lực cũng không nhỏ nhỉ.

Trần Khoát nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay cô, nét mặt thoáng hiện lên vẻ trống rỗng vài giây.

Anh cũng biết đại khái là cô đang tìm hiểu, tiếp xúc với đối tượng xem mắt, chính là người đàn ông đã ăn tối với cô hôm đó.

Mấy ngày nay, anh ấy đã đến đón cô hai lần.

Một lần là vào ngày đi làm lại, và một lần nữa là ngày hôm kia.

“Lễ Tình Nhân vui vẻ nha ~” Chương Vận Nghi chủ động chào anh.

Trần Khoát sực tỉnh. “Hóa ra hôm nay là Lễ Tình Nhân à.”

Chương Vận Nghi mỉm cười. “Khắp nơi toàn hoạt động tuyên truyền mà.”

Anh gật đầu như đang suy tư gì đó. “Tôi chẳng để ý bao giờ.”

“Thôi tớ về chỗ đây.” Chương Vận Nghi cười với anh một cái, rồi ôm bó hoa nhẹ nhàng bước về bàn làm việc.

Thỉnh thoảng có đồng nghiệp nhìn thấy, còn xuýt xoa: “Bó hoa đẹp quá đi mất!” hay là “Chắc là Mercedes trắng tặng đúng không he he he”. Trần Khoát đứng tại chỗ một lúc, rồi quay về văn phòng. Chẳng bao lâu sau, Phí Thế Kiệt đã bước vào, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy anh đang ngả đầu trên sofa, một tay che mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở bực bội cáu kỉnh, cậu ấy tiện miệng hỏi: “Lại làm sao nữa vậy?”

Trần Khoát mắt điếc tai ngơ.

Phí Thế Kiệt đành phải ngồi lên tay vịn sofa, hơi cứng, đổi chỗ, tháo phi tiêu trên bảng xuống, không để ý mà chơi. “Đã xem tin nhắn trong nhóm chưa? Tôi với lão Vương đang tính tối nay đi đâu quẩy đây.”

“Tùy cậu.” Người ngồi trên sofa phun ra hai chữ.

“Chắc là mấy nhà hàng tử tế trong thành phố đều đã đông kín người rồi.” Phí Thế Kiệt ghen tị đến méo mặt. “Hay là đến nhà tôi đi? Tôi bảo dì giúp việc làm ít cơm nhà, ba đứa mình như năm ngoái, ăn xong rồi đánh game.”

“Tùy cậu.”

“Nhưng mà lão Vương đòi uống rượu, cậu lấy hay là tôi lấy đây?”

“Tùy cậu.”

Phí Thế Kiệt liếc mắt nhìn anh một cái, thăm dò. “Cậu đưa hết tiền của cậu cho tôi nhé?”

“Cút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-214.html.]

Một buổi sáng, Chương Vận Nghi nhận ba bó hoa. Cô không định mang về nhà, mà giờ nghỉ trưa đã tháo ra, chia lẻ cho đồng nghiệp. Trần Khoát ăn trưa bên ngoài về, đi ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy bình hoa cắm vài cành, lại nhìn thêm vài lần nữa.

Sau khi trở về văn phòng, anh dặn cấp dưới, nếu hôm nay là Lễ Tình Nhân, thì anh sẽ mời trà chiều.

Buổi chiều, cả công ty vô cùng náo nhiệt rộn ràng. Chương Vận Nghi ăn no căng, “mượn” vài tấm ảnh từ đồng nghiệp bên cạnh, vui vẻ đăng lên trang cá nhân –

[Vui quá! [Tung hoa][Tung hoa][Tung hoa]]

Đính kèm toàn ảnh trà chiều.

Đồng nghiệp bên cạnh hút trà sữa, “Tôi còn tưởng là cậu định khoe ân ái chứ, ai ngờ mở ra xem, toàn là ảnh của tôi. Chị gái à, cậu đỉnh thật đấy.”

Chương Vận Nghi cười hì hì. “Khoe ân ái ấy hả… vậy chẳng phải là không ai sẽ bị tổn thương sao?”

Xem đi.

Chỉ mới được một lúc, mà cô đã nhận được cả đống bình luận –

Tôn Khải Toàn: [Ha ha, giả vờ.]

Nhậm Tư Mẫn: [Khuyên cậu nên xóa đi, không thì tớ sẽ đi cướp bát cơm của cậu đấy (ai có thể hiểu nổi, Lễ Tình Nhân mà tớ còn phải đi công tác chứ)]

Chu An Kỳ: [Xóa đi, tớ thì không sao, nhưng một người bạn của tớ thì cảm thấy hơi khó chịu]

Tinh thần của Chương Vận Nghi lập tức trở nê sảng khoái hẳn. Đúng là một ngày Lễ Tình Nhân tuyệt vời mà!

Trong văn phòng, Trần Khoát xử lý xong công việc, tháo kính ra, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra xa. Lúc này mới rảnh xem điện thoại, tùy tiện lướt lướt, đến bài đăng của cô thì dừng lại, có chút phức tạp mà cười cười.

Gần đây anh có hơi kỳ lạ.

Không phải là anh không biết sự chú ý của mình dành cho cô đã vượt mức bình thường. Nên một vừa hai phải thôi.

Chỉ vì những cảm xúc bực bội, nặng nề, khó chịu mà phá vỡ thế cân bằng hiện tại, khiến mọi thứ trở nên phức tạp rắc rối, tuyệt đối không phải là hành động lý trí, tương tự, cũng chẳng tốt cho cô.

Còn chưa tan làm, mà Chương Vận Nghi đã nhận được tin nhắn từ Giang Giai gửi đến: [Tối nay em thật sự không rảnh sao? Hôm nay gọi xe khó lắm, hay là để anh lái xe đưa em đi nhé?]

Hôm nay cô đúng là không rảnh thật.

Nhưng dù có rảnh, thì khi trước khi đã chắc chắn là muốn yêu đương với người này, thì vào một ngày đặc biệt thế này vẫn nên tránh gặp thì hơn.

Cô trả lời: [Không cần đâu, bạn em hiếm khi về Giang Châu một lần, cậu ấy sẽ đến đón em mà.]

Dường như Giang Giai rất thất vọng: [Vậy được rồi.]

Đúng 6 giờ, đồng nghiệp bên cạnh kẹp túi dưới cánh tay, chuẩn bị chạy nước rút thoát khỏi công ty. Quay lại thấy Chương Vận Nghi vẫn đang ngồi im, kinh ngạc nói: “Cậu bị sao vậy??”

Vậy mà một người luôn tích cực tan làm hôm nay lại ngồi yên bất động.

Chương Vận Nghi sống không còn gì luyến tiếc mà ngả người ra sau. “Bạn tôi đi lạc đường, bây giờ còn đang kẹt trên đường cao tốc…”

Cô đã nói rồi mà, Từ Thi Thi là cái đồ mù đường, có hướng dẫn chỉ đường còn đi nhầm được. Vậy nên chị Thi đừng trách cô spam cả chục số “6” (ngầu).

“Thôi được rồi.” Đồng nghiệp vội vàng gật đầu. “Không ổn rồi, tôi phải chạy ngay đây, bạn trai còn đợi nữa ~”

“Đi đi, đi đi ~”

Đúng là ngày đặc biệt, 6 giờ 10 phút, công ty chẳng còn mấy người. Chương Vận Nghi đoán lúc Từ Thi Thi đến chắc cũng phải tầm 6 giờ 30 trở lên. May mà cô đã ăn no trà chiều, nên bây giờ vẫn chưa đói.

Loading...