Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:15:49
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cậu đúng là hiểu tớ thật!” Chương Vận Nghi cười lớn. “Nhưng mà cứ thấy thiếu một chút…” Cô ngập ngừng, không biết dùng từ gì. “Cảm giác? Xúc động? Rung động?”
Đới Giai lặng lẽ nghe. “Vì quen qua xem mắt à?”
“Tớ nghĩ là không phải thế.”
Chương Vận Nghi lắc đầu. “Chỉ là không có tia lửa điện thôi.”
Cảm giác rung động, có thể không có ngay từ đầu, nhưng ít nhất thì phải có một khoảnh khắc, như có dòng điện chạy trong người, tê tê râm ran, khiến dòng ấm nước trong tim sôi lên, kêu sùng sục.
Nếu khoảnh khắc ấy không có, thì yêu kiểu gì nổi, cô không làm được đâu.
Đương nhiên là Đới Giai có thể hiểu được ý trong lời nói của cô. “Vậy anh Giang này, cậu định từ chối sao?”
Theo mắt thường thì điều kiện của Giang Giai thật sự rất tốt – thanh niên ưu tú, sự nghiệp ổn định, tương lai xán lạn, ngoại hình ổn áp, lại còn là người địa phương. Cũng chẳng trách mẹ Chương Vận Nghi không tiếc hứa hẹn đây sẽ là “lần xem mắt cuối cùng” để ép cô gật đầu.
“Ha hả.” Chương Vận Nghi nở nụ cười công nghiệp. “Lấy lý do không rung mà từ chối, tớ cũng chẳng biết ăn nói sao với bố mẹ nữa.”
Cô nghĩ ngợi. “Tạm thời cứ thử tìm hiểu trước vậy, dù sao thì tớ cũng không ghét anh ấy mà.”
-
Ngày đi làm lại, tâm trạng Chương Vận Nghi như đi đưa đám. Quẹt thẻ xong, cô định trốn xuống tầng mua cà phê tiếp sức. Khu trà nước ở công ty cũng có cà phê, nhưng bỏ tiền mua thì sẽ càng tỉnh táo hơn.
Không ngờ, ở sảnh thang máy lại đụng Trần Khoát đang chuẩn bị ra ngoài.
Bốn mắt chạm nhau, cô chỉ muốn quay đầu chạy. Xem ra vận may năm nay cần kiểm chứng mới được, ngày đầu đi làm vừa lười biếng một cái đã bị ông chủ bắt gặp, trời sập rồi!
Trần Khoát nghi hoặc vài giây, như hiểu ra cô định làm gì, cũng không vạch trần, chủ động đề nghị: “Tôi đang muốn xuống tiệm cà phê dưới tầng, không rõ loại nào ngon, cậu gợi ý chút được không?”
Anh không phải là kiểu ông chủ cứng nhắc.
Chỉ cần hoàn thành xong công việc của mình, nhân viên tranh thủ đi mua cà phê thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Chương Vận Nghi lập tức cười tươi như hoa. “Được chứ ~”
Trần Khoát lặng lẽ dời mắt đi, vẻ mặt bình thản. Cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào –
“Năm mới vui vẻ nha ~”
“Năm mới vui vẻ.”
Cả hai đồng thanh, ngẩn ra, cùng bật cười.
Rõ ràng là tối mùng hai gặp nhau đã chúc mừng năm mới rồi, bây giờ lại nói lại, có ngốc không cơ chứ.
Chương Vận Nghi đúng tình hợp lý mà nghĩ, đương nhiên là không ngốc rồi. Mùng hai là chúc mừng năm mới với bạn học cũ, còn hôm nay là chúc mừng năm mới với ông chủ mà.
Dưới tầng có vài tiệm cà phê, cạnh tranh khốc liệt. Trần Khoát đưa tay đẩy cửa kính cho cô. Cô ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, mát lạnh trên người anh, không phải là nước hoa, có lẽ là mùi nước cạo râu. Nhìn lên thấy đường quai hàm sắc nét của anh, cô khựng lại, chợt nhớ đến lời Chu An Kỳ nói. Hình như trong mắt mọi người, lớp trưởng cũng được xem như một người đàn ông đẹp trai nhỉ?
“Cậu hay uống loại nào?”
Trần Khoát rất ít khi ghé tiệm cà phê, như thật sự không biết, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, hỏi.
“Mùa hè thì uống Americano đá nhiều hơn.” Cô nghiêm túc đáp. “Mùa đông thì uống latte nhiều hơn nhỉ?”
“Không ngọt thì cậu gợi ý loại nào?”
“Thử Americano xem sao?” Cô tò mò nhìn anh. “Cậu ít uống lắm hả?”
“Rất ít khi uống.” Anh bình tĩnh nói. “Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, nghe nói cái này sẽ giúp nâng cao tinh thần.”
“Tết nhất đúng là mệt thật nhỉ?”
“Ừ, tụ tập nhiều. Mùng bốn Tết, Mễ Hinh nói là có gặp cậu, tôi cũng ở đó, nhưng không thấy cậu đâu.”
Chương Vận Nghi bất đắc dĩ. “Hôm đó à, trùng hợp thật.” Cô dừng lại một chút, cười với anh. “Lúc tớ đi, có nhìn thấy xe cậu ở bãi đỗ, định nhắn WeChat chào cậu đấy.”
Vậy thì sao lại không nhắn cho anh chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-213.html.]
Anh im lặng nghĩ, như tùy ý mà hỏi cô: “Đi ăn cơm với bạn à?”
“Đi xem mắt thôi.” Cô mở ứng dụng đặt hàng ra, đến gần anh. “Cậu uống gì, để tớ mua luôn, Americano hả? Đá hay nóng?”
Trần Khoát hơi ngẩn ra. Hai người đang đứng hơi gần nhau, gần đến mức hơi thở của cô đang quấn lấy anh từng chút một.
Anh thoáng thất thần. Cô không nghe thấy câu trả lời, nghiêng đầu nhìn, anh mới tỉnh lại, ánh mắt có phần mất tự nhiên. “Đá.”
“Ok.” Chương Vận Nghi nhanh chóng thanh toán, đợi lấy đồ.
Trần Khoát phản ứng muộn màng, anh đã để cô trả tiền rồi.
Anh bực mình vì sự chậm chạp của chính mình, nhưng cũng không tiện chuyển khoản lại cho cô, chỉ đành nhớ khẩu vị của cô, sau này sẽ mua lại cho cô, mua nhiều lần.
…
Ngày đi làm lại, hầu hết mọi người đều mặt ủ mày ê. Mong mãi, cuối cùng cũng đến 6 giờ. Từ 5 giờ 30 phút, Chương Vận Nghi đã thu dọn túi xong, đếm ngược từng giây từng phút. Kim đồng hồ vừa điểm 6 giờ, cô cùng đồng nghiệp bên cạnh đã xếp hàng quẹt thẻ, lao ngay ra sảnh chờ thang máy. Ở công ty thêm giây nào cũng là tự ngược đãi chính mình.
“Cậu đi tàu điện ngầm hay gọi xe thế?” Đồng nghiệp hỏi.
“Bạn tôi sẽ đến đây đón.”
TBC
“Vậy được rồi.”
“Bạn” mà Chương Vận Nghi nhắc đến chính là Giang Giai. Sau hôm mùng bốn ăn tối xem phim với nhau, anh ấy có hẹn cô vài lần, nhưng cô đều bận cả. Thấy anh ấy nhắn lại ba chữ [Vậy được rồi] mà cô còn có cảm giác như anh ấy cảm thấy tủi thân lắm. Thế nên chiều nay anh ấy nói có thể tan sớm, hỏi có thể đến đón cô được không, cô do dự một lúc, rồi vui vẻ đồng ý.
Giang Giai không phải là tài xế, đương nhiên là sẽ không chỉ đón cô về nhà. Hai người còn ăn tối cùng nhau nữa.
Ngày hôm sau, cô vẫn nửa sống nửa c.h.ế.t mà đến công ty đi làm. Theo cách nói chưa qua Rằm tháng Giêng thì vẫn còn là Tết, công việc ít ỏi đến mức cô không cần ngồi yên ở bàn làm việc, bèn ra khu trà nước tìm đồ ăn vặt, gặp đồng nghiệp phòng khác.
Cô đồng nghiệp đeo kính nháy mắt. “Chương Vận Nghi, hôm qua bọn tôi đã nhìn thấy hết rồi nhá.”
Chương Vận Nghi đang ăn đậu Hà Lan, giả ngu hỏi. “Ơ, cái gì cơ?”
“Còn giả bộ nữa, chiếc Mercedes trắng đó!” Đồng nghiệp tiếc nuối. “Có phải là bạn trai cậu không, trước đây cậu nói là nửa năm nay sẽ không yêu đương mà? Công ty mình có bao nhiêu trai đẹp hợp tuổi, cân nhắc bọn tôi chút đi.”
Cô biết họ đang nói đùa, cũng đùa lại: “Không được đâu, có câu nói là sao nhỉ, con thỏ không ăn cỏ gần hang, cảm ơn nha, không suy xét đâu.”
“Ông chủ thì sao?” Có đồng nghiệp cười cười, nhìn thấy người đứng lại gần đó, vội vàng gọi: “Tổng giám đốc Trần.”
Chương Vận Nghi giật mình, cũng nhìn qua.
Chẳng ai biết Trần Khoát đứng đó bao lâu rồi.
May quá may quá, bọn họ không mắng ông chủ hay nấu xói gì công ty cả…
Trần Khoát gật đầu, bước tới, tay xách túi giấy gói, đặt lên bàn cạnh đó.
Có đồng nghiệp làm từ lúc công ty thành lập ở Giang Châu, hiểu tính của anh, cố ý trêu: “Ông chủ, công ty mình có quy định cấm yêu đương công sở không?”
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Chương Vận Nghi cũng vậy.
Anh kín đáo liếc mắt nhìn cô, giọng điệu điềm tĩnh: “Cứ yêu rồi tính sau.”
Đồng nghiệp trúng đòn chí mạng. “Ông chủ, đây là mỉa mai đúng không, là đang mỉa mai bọn tôi đúng không?”
Công ty bọn họ không có gì nhiều, chỉ có nhiều cún độc thân mà thôi.
Trần Khoát không đáp, mở khóa điện thoại ra, cúi đầu nhắn tin, như đang chat với ai đó. Vài giây sau, anh cầm điện thoại, lơ đãng nói: “Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi trở về đây.”
Cùng lúc đó.
Điện thoại Chương Vận Nghi rung lên một cái, cô tưởng là Đới Giai trả lời, bèn cúi đầu xuống xem, ngẩn cả người.
Là tin nhắn từ Trần Khoát.
Trần Khoát: [Cà phê trên bàn là cho cậu, ngày hôm qua cậu đã trả tiền rồi]