Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:13:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không còn cách nào, lúc nhanh tay nhanh chân mới .

 

“Ai, thấy một chỗ trống , nhưng chen kịp với .”

 

Ánh mắt sắc bén của bác sĩ Trần xuyên qua kính chắn gió, thấy một cô gái mặc áo lông trắng ở chỗ đậu xe, vung tay chỉ huy lớn trong xe lùi xe đàng hoàng. Ông bật , thật lòng ngưỡng mộ: “Cô bé thú vị phết nhỉ.”

 

Ông qua gương chiếu hậu, thấy con trai ghế đang cắm cúi chơi điện thoại, lắc đầu. Cậu con trai của ông , từ nhỏ trầm tính, chẳng thích chào hỏi ai. Hồi nhỏ, dịp lễ Tết tụ họp tránh , đều một góc bóc cam chơi. Bây giờ lớn , cứ tránh là tránh. Hỏi , bảo hỏi về điểm , hỏi thi trường nào, đó là chuyện riêng tư của .

 

Nói với rằng lớn chỉ quan tâm thôi, còn hỏi ngược : “Vậy con hỏi cô chú lương bao nhiêu, tiết kiệm bao nhiêu ? Con cũng quan tâm họ mà.”

 

Trần Khoát đang trả lời tin nhắn của Vương Tự Nhiên: [Không rảnh, đang thắp hương, chiều còn qua nhà nữa.]

 

Vương Tự Nhiên nhắn ngay: [Lì xì chia 50 - 50, sẽ chúc Tết.]

 

Trần Khoát: [Cút.]

 

Mùng một Tết, nhẹ nhàng chút, gửi bằng pinyin.

 

“Ngồi xe đừng cúi đầu điện thoại suốt,” Nhậm Tuệ ở ghế phụ nhắc nhở. “Mắt với cổ đều là vấn đề nhỏ .”

 

Trần Khoát “” một tiếng, cất điện thoại. Xe rời khỏi chỗ cũ, sang hướng khác.

 

Cách chiếc SUV trắng xa phía , Chương Vận Nghi đỡ bà ngoại, phía là hai chị em Doãn Văn Đan và Doãn Văn San tay trong tay, bước lên bậc thang, theo dòng chùa.

 

Hai chị em nhà họ Doãn chẳng tin mấy chuyện , chỉ đến để góp vui với già, tròn chữ hiếu mà thôi.

 

Vào trong, họ chẳng mặn mà với việc xếp hàng lấy hương, mà tìm một chỗ trống nắng tán gẫu.

 

Bà ngoại Chương Vận Nghi vẫn còn nhanh nhẹn lắm, đều là nhờ luyện mà cả. Đến siêu thị tranh giảm giá, xếp hàng nhận trứng gà, thuần thục ai sánh bằng. Bà kéo cháu gái chen , khí thế như nuốt sông ngốn núi. Chú hòa thượng nhỏ hét đến mức đỏ hết cả mặt: “Đừng chen lấn, từng một thôi!”

 

“Cái linh bà?” Chương Vận Nghi ghé sát tai bà ngoại thì thầm.

 

Bà ngoại vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Bồ Tát đừng trách tội, trẻ con gì, trách trách.”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô nghiêm túc cúi lạy ba cái. Lúc mà cầu phát tài thì tầm thường quá, cô chỉ mong kỳ thi đại học sắp tới, hết những gì , đoán trúng hết những gì , bứt phá nào!

 

Trần Khoát thích mấy buổi tụ họp, nhưng chuyện thể nào từ chối . Nếu là vì sức khỏe cho phép, thì bà nội còn xếp hàng qua đêm để thắp nén hương đầu tiên, chủ yếu vì năm nay chuyện lớn là kỳ thi đại học.

 

Đến chùa, nhét cho vài nén hương.

 

Bà nội nắm tay , giọng nghiêm túc: “Nhớ với Bồ Tát, thi điểm tối đa nhé.”

 

Trần Khoát bật : “Cái thì thôi , khó cho Bồ Tát quá.”

 

Bà nội nhẹ vỗ tay : “Nói bậy, lòng thành là , sai .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-116.html.]

Anh gật đầu, chút khó chịu: “Được, cháu sẽ với Bồ Tát chuyện khác .”

 

Chương Vận Nghi thấy đoạn đối thoại , ngoài giọng quen thuộc , cô còn thấy nội dung chút hài hước nhẹ. Không nhịn , cô phì . Đám đông ồn ào, khói hương nghi ngút, cô ngẩng lên, chạm mắt với Trần Khoát đang ngỡ ngàng kém.

 

 

“Chúc mừng năm mới.” Cô mỉm .

 

Trần Khoát im lặng một thoáng, bình tĩnh gật đầu: “Cậu cũng năm mới vui vẻ nhé.”

 

Bà nội sang bên cầu bùa, bảo trò chuyện với bạn học cho vui. Anh chẳng thể với bà nội rằng cô chỉ là bạn học, , là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn học.

 

Anh cúi đầu đồng hồ, chẳng thật sự xem giờ, chỉ để trông tự nhiên hơn.

 

Chương Vận Nghi ngẩn , tưởng định vội, khi chúc Tết xong, lập tức : “Có định tìm bà nội , chắc là bà đang ở đằng —”

 

Cô nghiêng , giơ tay chỉ hướng cho .

 

“Ừ.” Trần Khoát cúi mắt, định bước .

 

gọi giật : “Lớp trưởng, hình như dây giày tuột .”

 

Anh lập tức xổm xuống, máy móc buộc dây giày, tâm trí chẳng đặt đó. Khóe mắt dán đôi giày cách vài bước, cô vẫn nữa, vì … vẫn ?

 

Ánh mắt Chương Vận Nghi dừng đỉnh đầu .

 

Trong các mối quan hệ, đôi khi Chương Vận Nghi một sự cố chấp kỳ lạ. Nếu kịp chào tạm biệt , thì cô sẽ yên tại chỗ chờ đợi.

 

Như thể về điểm xuất phát, ở thời điểm ban đầu của ban đầu, ở kiếp , cô và Trần Khoát chỉ là bạn học bình thường. Gặp thì lịch sự chào hỏi, lướt qua .

 

Trần Khoát chậm rãi buộc xong dây giày, thẳng cô: “ đây.”

 

Chương Vận Nghi gật đầu, gượng : “Ừ, tạm biệt.”

 

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ hết sức bình thường. Chùa đông nghịt , chẳng mấy chốc, khi cả hai ngoảnh , chẳng còn thấy bóng dáng đối phương nữa.

 

Chương Vận Nghi tìm thấy dì nhỏ đang xổm gốc cây chụp lá ở băng đá. Cô cũng xuống, tiện miệng hỏi: “Mẹ con ạ?”

 

“Đi vệ sinh .” Doãn Văn San hỏi : “Sao cùng bà ngoại nữa thế?”

 

TBC

“Con gặp bạn học, bà ngoại sợ tranh bùa khai quang nên tự luôn .” Chương Vận Nghi cúi đầu cạy lớp sơn móng trong suốt, “Con một lát tìm bà.”

 

Doãn Văn San lắc lắc đầu, đúng là tâm tính trẻ con. Trên đường đến đây, hào hứng vui vẻ cỡ nào, mà bây giờ chỉ chốc lát vẻ ỉu xìu.

 

Buổi chiều.

 

Trần Khoát đến nhà . Ở thảm chùi chân cửa, giày mà lòng đầy bực dọc. Sáng nay buộc dây giày trong lúc thất thần, hóa thắt thành nút chết. Anh chằm chằm, cáu kỉnh gãi gãi tóc, đúng là phiền phức mà. Hy vọng cô phát hiện chuyện ngu ngốc

 

Loading...