Lý ngự trù tận mắt thấy thể nhóc Hàn Ngọc ngày càng trong suốt, sắc mặt biến đổi, càng thể tin nổi phụ nữ tay tàn nhẫn với một đứa trẻ.
“Nhìn cái gì mà ? Trừng cái gì mà trừng? Long Hổ Sơn chúng lấy việc bắt quỷ trừ ma nhiệm vụ của . Các ngươi, những vật âm , căn bản xứng tồn tại nhân gian.” Dương Triều Ninh kiêu ngạo, mặt lạnh lùng .
Trong lòng Lý ngự trù hận đến tột cùng, nhưng sợ Dương Triều Ninh quất thêm mấy roi cho Tiểu Ngọc. Chỉ cần thêm mấy roi nữa, nhóc chỉ sợ sẽ thật sự hồn phi phách tán. Lý ngự trù nhất thời quỳ xuống đất, mặt đầy khẩn cầu : “Thiên sư, xin cô, đứa trẻ còn nhỏ, thiên sư, cô hãy lấy roi quất lão quỷ . Lão quỷ da dày, tùy cô quất thế nào cũng .”
Dương Triều Ninh lạnh một tiếng: “Bây giờ mới bắt đầu sợ ? Vậy chuyện bảo vật còn chịu khai ? Nếu , sẽ lập tức cho con quỷ nhỏ hồn phi phách tán!”
Sắc mặt Lý ngự trù biến đổi. Hắn mơ hồ đoán phụ nữ họ Dương mặt gì, là tấm ngọc bài mà Trì đại sư tặng. Trước đây vẫn luôn đưa cho đối phương, một mặt sợ hai kẻ tàn nhẫn, độc ác sẽ diệt khẩu, mặt khác sợ lộ phận của Trì đại sư. lúc thấy Tiểu Ngọc đang nôn máu, ngày càng trong suốt, Lý ngự trù cũng sợ hãi. Cho dù là Cửu hoàng tử Tiểu Ngọc, Lý ngự trù trông nom hai đứa trẻ mấy trăm năm, sớm coi chúng như cháu ruột, thậm chí còn hơn thế.
Lý ngự trù lúc đành lập tức phun ngọc bài từ trong miệng, khẩn cầu : “Dương thiên sư, đây… đây là bảo vật của chúng . Cầu xin cô hãy nương tay!”
Dương Triều Ninh ghét bỏ liếc tấm ngọc bài phun từ miệng Lý ngự trù. nghĩ đến đây là một bảo bối, trong mắt Dương Triều Ninh tràn đầy vẻ mừng rỡ. Cô lập tức nhận lấy ngọc bài, vận chuyển một chút linh khí để thử. Chỉ thấy bên trong “ong” một tiếng, dòng âm khí mênh m.ô.n.g suýt chút nữa trực tiếp nuốt chửng linh khí của cô .
Dương Triều Ninh giật trong lòng, sắc mặt trắng bệch. Âm khí thật là mạnh mẽ!
Hóa là thế, trách mà hình một già hai quỷ nhỏ ngưng tụ đến . Âm khí tuy thể sánh bằng linh khí, nhưng cũng là một thứ . Dương Triều Ninh và sư phụ cô vốn tu luyện tâm pháp của thiên sư, vốn dĩ cũng chính tà.
Có thể nhiều âm khí như , Dương Triều Ninh đương nhiên mừng rỡ như điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-17-tuoi-toi-tro-thanh-thien-su-bat-quy/chuong-548-doat-bao-canh-ba.html.]
Lý ngự trù thấy vẻ mặt vui mừng của phụ nữ mặt, vốn tưởng rằng cô thấy bảo vật sẽ tha cho họ mấy ngày, nào ngờ trong mắt phụ nữ đó lóe lên vẻ tham lam. Mí mắt của Lý ngự trù giật liên hồi, thấy ánh mắt cô lướt qua Tiểu Ngọc, chằm chằm : “Còn nữa ?”
Sắc mặt Lý ngự trù biến đổi, vội vàng : “Thiên sư, , , thật sự . Cầu xin cô nương tay, đứa trẻ còn quá nhỏ!”
Dương Triều Ninh lạnh đầy khinh bỉ: “Nhỏ thì , bất quá cũng chỉ là một vật âm. Ta sẽ m.ổ b.ụ.n.g nó để tự tìm!”
Lý ngự trù kinh sợ, lạnh toát. Hắn thể tin nổi phụ nữ tham lam, lật lọng mặt, sắc mặt biến đổi lớn.
Lúc mới hiểu việc đây họ gặp vị Trì đại sư là một điều may mắn đến nhường nào. Nếu ngay từ đầu rơi tay một phụ nữ tàn nhẫn, độc ác như thế , e rằng lành ít dữ nhiều. vận may của họ vẫn đủ , thế mà gặp một vị thiên sư lòng độc ác như thế . Người phụ nữ mà còn m.ổ b.ụ.n.g Tiểu Ngọc. Nghĩ đến một phụ nữ tàn nhẫn, độc ác như là do mua đồ ăn lúc vô tình dẫn về, Lý ngự trù hận thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t .
Vân Vũ
Lúc sợ phụ nữ thật, Lý ngự trù cầu xin, quỳ lạy, dập đầu: “Thiên sư, xin cô, bảo vật quý giá như , thể quá nhiều? Có quá nhiều thì còn gọi là bảo vật ?”
Nói xong, Lý ngự trù liên lụy Trì đại sư, vội vàng : “Đây là do lão quỷ vô tình . Thiên sư, sự tình đến nước , lão quỷ dám lừa gạt cô!”