Tống Bân thì thầm:
"Rất sĩ diện, đuôi to như ch.ó sói."
Tịnh Thù cố nhịn , nghiêm túc gật đầu:
"Vậy thì cảm ơn nhé."
Cuối cùng, bắt đầu.
Khu vực dành cho hội viên vàng và khu vực màn che dành cho hội viên kim cương đều định chỗ .
"Chào , là Cung Hổ Uy, hội trưởng của Hội giao dịch Nhã Các. Các chị em cứ gọi là lão Cung, còn các em thì gọi là hội trưởng Cung.”
“Hôm nay cũng là chủ trì buổi giao dịch . Vẫn như thường lệ, chúng nhiều hình thức giao dịch như đổi vật phẩm lấy vật phẩm, đổi vật phẩm lấy giả thuyết tệ, v.v.”
“Chỉ cần bạn nhu cầu, dù là mua bán, việc còn hãy giao cho hội giao dịch chúng thành."
Lão Cung với chút hài hước, vui vẻ. Ông là một trung niên đầu trọc, mập mạp, trông khá hài hước.
"Đáng ghét, cứ thích chiếm lợi thế của khác."
" thấy chiếm lợi thế thì ."
Lão Cung cầm loa, tiên cho xem một lượt những vật phẩm kệ hàng hôm nay, để nắm bắt sơ qua.
Khi Tịnh Thù nghĩ rằng sẽ như thường lệ là đấu giá hoặc giá , ngờ hội trưởng Cung mời khu vực hội viên kim cương màn che.
Ông :
"Không thể để khách quý chờ quá lâu, chúng hãy xem nhu cầu của những vị khách ở khu kim cương."
Ồ, Tịnh Thù còn tưởng sẽ bắt đầu từ khu đồng hội viên chứ.
Chẳng những phần đặc biệt luôn ở phần ?
Chợ đen bắt đầu bằng phần cao trào ? À cũng đúng, thể để những quan trọng chờ lâu.
Vừa bắt đầu chơi lớn, Tịnh Thù chút phấn khởi.
Phạm Kiến Cường bên cạnh ngáp dài, lẩm bẩm:
"Đợi , cứ từ từ đợi."
Những thứ là thứ dám mơ tưởng tới.
Ở đế đô, thật sự là nơi tàng long ngọa hổ.
Trước tiên lão Cung mời một đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn và đội mũ nỉ lên :
"Chúng hãy mời ông Lưu ."
Ông Lưu chỉ kệ hàng trong khu trưng bày và :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-977.html.]
"Đây là 3.000 cuộn giấy vệ sinh từ bột gỗ nguyên chất, bảo quản .”
“ cần giả thuyết tệ, chỉ đổi lấy thực phẩm, yêu cầu là đồ ăn hạn sử dụng dài.”
“Quy tắc cũ, tùy chất lượng và độ quý của thực phẩm, ai ý đổi thì đến gặp nhân viên trao đổi để định giá."
Trước đây ông Lưu là một doanh nhân sản xuất giấy.
là chơi lớn, đống giấy chất thành núi khiến trầm trồ.
Phạm Kiến Cường chút thất vọng:
"Giá mà đổi lấy giả thuyết tệ thì bao. là vật phẩm thiết yếu, lấy nước dội, vải lau là xong, thì dùng đá chà cũng , cần gì giấy."
Tuy , vẫn thầm ao ước giấy để dùng.
Tịnh Thù thấy hứng thú:
"Không đổi kiểu gì nhỉ, đắt ?"
Nhà cô vẫn còn khá nhiều giấy, nhưng mỗi tháng mấy ngày đặc biệt tốn.
Hơn nữa, trong nhà nhiều , còn càng về , những thứ càng trở nên quý giá.
Chi bằng nhân cơ hội tích trữ thêm chút nữa?
Tống Bân chút khó xử, cũng rõ.
Phạm Kiến Cường hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Với phận của , đổi thức ăn lấy giấy là điều đáng.
Tưởng rằng giấy là vật phẩm thiết yếu nên sẽ ít đổi trong thời kỳ khan hiếm thực phẩm , nhưng chỉ trong chốc lát, ít cầm đồ ăn đến trao đổi.
Ngay cả bán thịt nướng lúc nãy cũng cầm một cây xúc xích dài và mỏng để đổi lấy một cuộn giấy.
Khi lượng giấy vệ sinh giảm một phần ba, dần dần còn ai đổi nữa.
Thị trường coi như bão hòa, Tịnh Thù cũng nắm phần nào mức độ trao đổi hàng hóa ở đây.
Ông Lưu vẻ thất vọng, đúng là thực phẩm ngày càng trở nên khan hiếm.
Trong đầu Tịnh Thù cũng nhanh chóng tính toán, một cuộn giấy dù tiết kiệm cũng chỉ dùng 3 ngày, một năm là 121 cuộn, tính đến những ngày đặc biệt.
Phải lúc đầu cô mua nhiều, giờ chỉ còn một nửa, tận thế mới bước năm thứ tư, ai còn kéo dài bao lâu nữa.
Lúc , một phụ nữ mặc đồng phục đen, đeo kính từ khu kim cương bước lên.
Cô cúi chào, lịch sự :
"Sếp chúng mua bộ giấy còn , dùng đồ hộp hoa quả hết hạn để đổi, tỷ lệ là 1 hộp đổi lấy 8 cuộn giấy, ý ngài thế nào?"
Trước đây gia đình kinh doanh đồ hộp hoa quả.