Khi Tịnh Thù chuẩn trả lời, Vương Đan ôm gà nhảy , chỉ gà với vẻ ngạc nhiên:
“Khoan , cô Tịnh, con gà khác với gà thường? Nhà đây cũng nuôi gà... Con gà to hơn gà thường thì , chân nó cũng sắc bén quá, hơn nữa kỹ đầu nó còn giống khủng long, chẳng lẽ đây là loài mới trong tận thế ?”
“Loài mới ? Gà cũng loài mới ?”
“Vậy thì đây gà thường .”
Lý Đại Hữu cũng qua.
Tịnh Thù mỉm :
“Loại gà quả thật là loài mới trong tận thế, gọi là gà khủng long. Chúng dễ nuôi hơn, thích nghi hảo với môi trường tận thế, dễ bệnh, cần uống nước sôi, ăn uống kén chọn.”
“Thậm chí các cần cho chúng ăn lương thực, chúng thể tự tìm thức ăn, ăn bùn, ăn sâu, hấp thụ dưỡng chất từ bóng tối.”
“Thỉnh thoảng cho chúng ăn chút hồng tuyến trùng để bổ sung dinh dưỡng là .”
“Muốn chúng đẻ nhiều trứng thì cho ăn nhiều trùng hơn. Hơn nữa, chúng còn khả năng chiến đấu.”
“Dù bằng sói sư tử, nhưng với móng vuốt sắc bén, một đối đầu với hai trưởng thành thành vấn đề. Một khi chúng nhận chủ, sẽ phản bội, thích hợp để trông nhà.”
Nghe Tịnh Thù , đám hộ tống hạt giống đều trợn tròn mắt.
“Ôi trời, đây đúng là gà năng , trông nhà đẻ trứng, quan trọng nhất là tốn lương thực! Nếu thể phối giống sinh cả đàn...”
Tịnh Thù nhún vai :
“Nhược điểm duy nhất là do vấn đề cách ly chủng tộc trong trình tự gen nên chúng thể sinh sản. Trứng đẻ chỉ thể ăn, thể ấp nở. Vì , các yêu quý chúng nhé.”
Vương Đan gãi đầu:
“Cũng đúng, nếu thể sinh sản nhiều, loại gà tốn lương thực thì tận thế cũng sẽ kết thúc, trứng gà sẽ còn hiếm và quý như .”
Tưởng rằng chỉ là hàng xa xỉ, ngờ là tuyệt phẩm!
Mọi càng hiểu rõ hơn sự quý giá của loài gà khủng long .
Không tốn lương thực mà vẫn thể đẻ trứng, chính là ưu điểm lớn nhất của chúng.
Một lúc , chạm những con gà trong lòng, chẳng khác nào đang vuốt ve một cục vàng.
Lý Đại Hữu còn dặn dò :
“Cô Tịnh tặng chúng loài gà mới trong tận thế, chúng ghi nhớ ơn của cô . Hơn nữa, loài gà tuyệt phẩm quý hiếm, nhất là giữ bí mật về công năng, chủng loại và nguồn gốc của chúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-936.html.]
“Đừng gây thêm phiền phức cho cô Tịnh, để tránh nhắm cô . Thứ hai cũng là vì sự an của chính chúng , hoài bích tội.”
“Yên tâm đội trưởng, chuyện thế chúng che giấu còn kịp.”
“ , chúng đều hiểu, im lặng mà kiếm lời. Chỉ kẻ ngốc mới khoe khoang.”
Tịnh Thù gật đầu, lúc then chốt , cô thực sự khiêm tốn một chút.
…
“Cô Tịnh, hẹn gặp . Nếu ở Đế Đô gặp vấn đề gì thì nhất định tìm chúng nhé.”
Tịnh Thù vẫy tay, đám Lý Đại Hữu xe chuyên dụng rời , cô thở dài, đời bữa tiệc nào tan.
Lý Đại Hữu của cấp đón nhận nhiệm vụ.
Việc hộ tống hạt giống về Ô Thành chậm trễ nửa năm, là công tội vẫn , chỉ mong kết quả .
…
Tịnh Thù quấn chặt chiếc áo bông dày, giậm chân trong bùn lầy.
Bầu trời Đế Đô mù mịt, xám xịt, tầm của Tịnh Thù cũng thấy rõ nơi xa.
lướt qua, một cảm giác khó tả của sự thê lương và trĩu nặng, như một con rồng khổng lồ đang mắc bệnh.
Sân bay ngừng hoạt động, phần lớn chìm trong bùn lầy.
Đường băng và con đường xung quanh dọn dẹp, cũng một vài máy bay qua , còn xe vận chuyển đang chạy, trông như đang bận rộn lắm.
bây giờ sân bay thì giấy phép, ai cũng tư cách .
Xung quanh cũng lác đác những ánh đèn, so với sự đen kịt của Ô Thành thì nơi vẫn thịnh vượng hơn nhiều.
Nhiệt độ ở Đế Đô cũng lạnh như Ô Thành, chỉ âm mười mấy độ, trong khi hiện Ô Thành f gần âm ba mươi độ.
, trong nhiệt độ nửa tiếng cũng sẽ lạnh thôi.
“Đại Nãi, của Hiệp Hội Dược Liệu Đế Đô đến đón chúng ?”
Tịnh Thù hỏi. Phía còn một đám d.ư.ợ.c sư đang run rẩy trong gió lạnh.
Đại Nãi đẩy kính, lo lắng đáp:
“Họ chúng mang quá nhiều d.ư.ợ.c liệu, bây giờ đến tham gia thi đấu quá nhiều, bảo chúng xếp hàng đợi ở đây.”