“Dù chúng phơi khô nhưng cuối cùng cũng mốc và ăn hết. Ừm, ăn ngon chút nào, chắc loại hạt , đen thui như gạo đen .”
Vương Đan cảm thấy .
Tịnh Thù nhãn tiếng Anh thùng và tra cứu thông tin, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đó là gạo dại nước M!
Một trong những loại gạo nổi tiếng nhất thế giới, màu đen nhạt, hai đầu nhọn và phần giữa tròn dài.
Đây là loại gạo dài hạt, loại gạo mà Tịnh Thù yêu thích nhất.
Tịnh Thù luôn nếm thử loại gạo nổi tiếng để xem nó ngon đến mức nào.
Không ngờ điều cô mong đợi trúng ngay cái flag !
Cả đời lẽ cô sẽ bao giờ thưởng thức nó nữa.
Hàng chục nghìn loại hạt giống, trùng hợp đến thế mà đúng loại hạt giống cô tiêu diệt?
Đây là kiểu may mắn của việc trúng vé ?
Tịnh Thù mặt mày tái mét hỏi:
“Một hạt cũng còn ?”
Vương Đan nhỏ:
“Không còn, đều mốc cả.”
“Được .”
Tịnh Thù hít một thật sâu, đời thì luôn những điều nuối tiếc.
Cô nên cảm thấy may mắn vì ít nhất vẫn còn nhiều loại hạt gạo khác.
Trong khi Tịnh Thù vẫn đang ngập tràn trong sự tiếc nuối thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét t.h.ả.m thiết.
“Chuyện gì ? Đi! Chúng xem .”
Vương Đan lập tức , Tịnh Thù cũng vội vã theo, lòng cô bắt đầu thấy khó chịu.
Tiếng hét càng lúc càng lớn, từ một dần dần biến thành tiếng kêu cứu và gào thét của nhiều .
Các thành viên trong đoàn giám sát và các thủy thủ đang dọn đồ đạc đều tức tốc chạy đến.
Những dân trong làng thấy tiếng động cũng kéo đến xem náo nhiệt, chẳng khác nào đang ăn dưa hóng chuyện.
Khi Tịnh Thù và Vương Đan đến nơi, xung quanh đông nghịt .
Tịnh Thù nhẹ nhàng len lỏi qua đám đông, cau mày vì dự đoán điều gì đang xảy .
“Là trưởng làng và đám Nhị Ca Tử!”
“Không họ việc nên ăn ? Chắc là đến trộm đồ chứ gì? Chẳng phát hiện ?”
“Mau xem bên trong chuyện gì, kêu t.h.ả.m thiết thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-898.html.]
“Đừng chen lấn, chẳng thấy gì cả.”
Khi các thủy thủ cầm đuốc đến, cuối cùng chiếu sáng cảnh tượng bên trong, tất cả đều hít sâu một , bầu khí náo nhiệt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Dân làng bắt đầu lùi phía , kinh hoàng cảnh tượng mắt.
Lý Đại Hữu thấy Tịnh Thù cuối cùng cũng đến, ông lắp bắp :
“Cô, cô, cô đến ... con gà ... nó... nó...”
Vương Đan há hốc mồm, lưỡi như đông cứng, mãi lời nào.
Trong thời kỳ tận thế , ai mà từng thấy xác c.h.ế.t chứ?
Đặc biệt là những thường xuyên xử lý khác như .
cái cảnh tượng t.h.ả.m khốc như thế , thì đúng là từng thấy qua.
Tiếng rên rỉ của mấy ngày càng yếu dần.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, họ dần mất ý thức cuối cùng.
Có thể thấy rằng cuộc giãy giụa phản kháng diễn mãnh liệt, nhưng điều đó ích gì ?
Con gà giống như ác quỷ, chỉ trong tích tắc mổ mù mắt của họ, thậm chí còn kịp thét lên mất ý thức.
Vì xui xẻo, đó mổ thẳng đầu, lộ một cái lỗ lớn, và dịch não chảy tràn ngoài.
Dân làng giật lùi thêm vài bước.
Lúc đầu vì thấy rõ, bây giờ họ mới nhận rằng đang giẫm lên vũng máu!
Lý Đại Hữu thấy Tịnh Thù thản nhiên bước tới, càng gấp gáp thì càng lắp bắp:
“Nó, nó... nó g.i.ế.c ! Nó thực sự thể g.i.ế.c ? Nó... nó chỉ là con gà thôi mà!”
Gà thể hung dữ đến ?
Đây thực sự là một con gà ? Gà thể g.i.ế.c ? Biểu hiện ?
Trời ơi, trải qua cái gì ? Đây là một giấc mơ ?
Tịnh Thù búng tay một cái, con gà chiến hung thần ác sát đang dùng chân chùi mỏ khi xử lý nốt c.h.ế.t hẳn.
Sau đó, nó lắc lư cái m.ô.n.g béo mập, dáng lạch bạch tiến về phía Tịnh Thù.
Nó chủ nhân thích dính máu, càng thích nó ăn thịt những kẻ bẩn thỉu .
Vì , nó ngoan ngoãn theo lưng Tịnh Thù, ngẩng cao đầu như đang mong chờ khen ngợi.
“Làm lắm.”
Tịnh Thù mỉm , đó hỏi Lý Đại Hữu:
“Ông nghĩ một con gà như thế mới thể sống đến bây giờ?”