“ gần đây, đất cũng tiêu hóa nổi nữa, nên đội trưởng ngày càng yếu. Nếu cứu hộ đến kịp... sợ rằng...”
Vương Đan tiếp, giọng đầy lo lắng.
Tịnh Thù bụng phình to của Lý Đại Hữu, mắt ánh lên một chút cảm thông.
Những dùng chính mạng sống của để bảo vệ hạt giống quý giá.
Lý Đại Hữu lườm Vương Đan :
“Cậu hãy dẫn Tịnh Thù kiểm tra hạt giống. Sau đó giải thích cho cô về những gì xảy trong nửa năm qua.”
“Vì điều kiện thời tiết bất khả kháng, nhiệm vụ của chúng thất bại, nhưng trách nhiệm của chúng cũng chịu.”
Vương Đan lưỡng lự một chút :
“Tiểu Triệu, chăm sóc đội trưởng. sẽ dẫn cô Tịnh Thù kiểm tra tình hình.”
Tịnh Thù giơ tay ngăn :
“Không cần vội. Dù hạt giống tìm thấy , những hạt hỏng, mốc hoặc ăn cũng thể lấy . Điều quan trọng hơn bây giờ là tình hình hiện tại.”
“Lúc , bảo con gà mang bánh quy nén xuống mà? Loa cũng rõ , các thể ăn chúng để cầm cự trong lúc chờ cứu hộ. Tại ăn?”
Vương Đan ngượng ngùng trả lời:
“Chúng kiểm kê lượng bánh quy nén, tính toán thời gian để thể tiếp tế.”
“Đội trưởng bảo lượng dù hòa nước thì cũng đủ để chúng ăn trong vài ngày, nên ăn dè. Ông tối nay sẽ hòa nước để chia đều cho dân làng và đội chúng .”
Tịnh Thù bất lực.
Gần c.h.ế.t đói đến nơi mà còn ăn một chút để cầm cự ?
Sống trong tận thế đến năm thứ mười bốn, cô hiếm khi gặp những hy sinh như .
chính những dũng cảm giúp đất nước tồn tại qua cơn đại nạn.
Lý Đại Hữu :
“Chúng một đầu bếp giỏi là bà Vương. Bất kể nguyên liệu thể ăn , qua tay bà đều trở thành món ăn . Nhờ bà mà chúng cầm cự đến giờ.”
Tịnh Thù vẫy tay:
“Được , các thành nhiệm vụ . Giờ chỉ cần chờ cứu hộ đến nữa thôi. cũng đang đói. Chúng ăn một bữa cho rõ tình hình ở đây.”
Lý Đại Hữu suy nghĩ một chút gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-892.html.]
“Gọi bà Vương đến nấu ăn. Hòa bánh quy nén nước mà nấu. Cũng hỏi mượn dân làng vài cây xà gồ để nhiên liệu.”
Trong nửa năm qua, họ đốt hết thứ thể nhiên liệu. Khi mắc kẹt trong đợt sóng đất, họ bắt đầu tháo dỡ nhà cửa để lấy những thứ thể đốt.
“Không cần, cần , để tự . mang theo đủ thức ăn và nhiên liệu, đủ cho chúng ăn trong vài ngày. Đừng lo lắng, bên sẽ gửi thêm đồ tiếp tế sớm thôi.”
Tịnh Thù trấn an, nghĩ rằng ngần gian khổ, những xứng đáng ăn một bữa tử tế như một phần thưởng.
Lý Đại Hữu liền hỏi:
“Vậy cần bà Vương đến giúp cô một tay ?”
Tịnh Thù khẽ nhíu mày.
Nếu bên cạnh, cô khó mà lén lấy đồ từ gian .
Hơn nữa, cô cũng thích thấy cô nấu ăn, vì điều đó sẽ dễ lộ nguồn gốc của thực phẩm.
Khi cô định từ chối, bỗng nhiên một đám đông kéo tới, rải rác bốn mươi .
Điểm chung của họ là vẻ ngoài t.h.ả.m hại, còn hơn cả ăn mày.
Đa phần là đàn ông, chỉ ít phụ nữ và một vài đứa trẻ.
Lý Đại Hữu cau mày hỏi:
“Có chuyện gì ? Sao các đến đây hết thế? Chúng , tối nay sẽ một bữa ăn chung mà.”
Từ trong đám đông la lên:
“Chúng ăn bánh quy nén! Không ăn bánh quy hòa nước!”
“Mới nãy chúng thấy rõ ràng từ thả thêm đồ ăn xuống. Chúng còn may mắn nhặt một ít. Có nhiều đồ ăn như thế, chắc chắn đủ cho tất cả chúng .”
“Chúng ăn con gà mái ! Các định giấu nó để ăn một ?”
Con gà của Tịnh Thù run rẩy bám chặt chân cô, cố gắng ẩn .
Một trong đám đông bắt đầu chú ý đến con gà.
Một trong đám đông bước lên, hô lên để im lặng.
Anh vuốt mái tóc rối bù của , trông như một lão trưởng lão của bang ăn mày, :
“Đội trưởng Lý, công bằng đấy. Người từ cử xuống cứu trợ cho chúng ?”
“Chúng ở Cát Sơn Câu cũng cần đón tiếp họ chứ? À, là trưởng làng ở đây, hân hạnh gặp cô. Lần tới để bàn chuyện quan trọng.”