Trọng Sinh Từ Tận Thế Cùng Không Gian Rubik - Chương 889

Cập nhật lúc: 2025-10-01 06:50:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám đông lập tức im lặng.

Ông hét lớn:

“Mọi lùi ! Trước khi chúng hiểu rõ mệnh lệnh từ phía , ai động những thứ ! Vương Đan, mang đồ về đây.”

Một dân làng hài lòng:

“Đây là đồ ăn cho chúng . còn thấy con gà nhiều đồ ăn nữa. Tại cho chúng ăn?”

“Con gà gửi xuống mà để chúng ăn thì còn gì nữa? Các định ăn chặn hết ?”

Vương Đan nhổ toẹt một cái:

“Đội trưởng, , lúc đó nên cứu mấy kẻ vô ơn . Họ vẫn hiểu tình hình.”

“Nếu tín hiệu cầu cứu của chúng , liệu đội cứu hộ đến ? Rõ ràng họ đến để cứu chúng .”

“Ai ở cái vùng sâu vùng xa còn những khác chứ? Dù cứu, thì cũng là cứu chúng !”

Tiếng s.ú.n.g vang lên khiến đám đông vội vã trốn nhà.

còn lớn tiếng từ trong nhà vọng :

“Vậy thì cũng cứu chúng . Các nên phục vụ nhân dân chứ.”

Vương Đan giận dữ:

“Chúng cứu các ? Chúng còn chẳng dám ăn hạt giống quý giá , suốt ngày chỉ ăn đất. Chúng bất chấp lệnh cấp để chia hạt giống cho các ăn. Vậy mà các còn ơn ?”

“Các những hạt giống quý giá thế nào ? Có thể đây là lứa hạt giống cuối cùng còn thế giới đấy. Các các đang ăn thứ gì ?”

“Đó chẳng là nhiệm vụ của các ?”

Lý Đại Hữu phẩy tay:

“Đừng phí lời với họ nữa. Đem đồ cứu trợ đây.”

Ông thực sự kiệt sức.

Thật kỳ lạ, con gà béo, mà nhiều dân làng bắt , trông béo và ngon lành, tự động chạy tới.

Vương Đan lắp bắp:

“Con... con gà ... nó tự chạy tới.”

Nó đến , nó đến , con gà với dáng vẻ tự hào đang bước tới! Nó mang theo cả một kho báu thực phẩm!

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả , con gà dường như ai là đầu.

Nó chạy thẳng đến chỗ Lý Đại Hữu, ném chiếc loa xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-889.html.]

Ngay đó, chiếc loa phát âm thanh:

“Mua ve chai đây. Tivi, tủ lạnh, máy giặt, sách báo, chai bia...”

Trong khi còn đang thắc mắc buồn bực, cuối cùng nội dung cũng đổi.

“Đoàng!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên khiến Tịnh Thù giật .

"Chuyện gì đang xảy đó? Sao tiếng súng?"

Cô lo lắng , chỉ chắc chắn là viên đạn trúng con gà, nhưng từ những tín hiệu của con gà truyền lên, vẻ nó đang sợ hãi vì xung quanh đều ăn thịt nó!

"Không , để con gà ở đó vẫn quá nguy hiểm, và còn xuống xem tình hình hạt giống nữa."

Trong ký ức của Tịnh Thù từ kiếp , nếu một con gà mặt thời điểm , cô cũng sẽ cách để ăn nó, để sót một sợi lông nào, huống chi là đám .

Bao gồm cả của đoàn tàu và những dân trong làng đang đói khát đến phát điên.

“Đã kế hoạch cứu hộ ?”

Tịnh Thù hỏi.

Dương Dương phả một khí lạnh, che mũi đỏ vì lạnh, :

“Có hai kế hoạch, tạm thực hiện kế hoạch A , cần hai đến ba ngày để dựng khung sườn. là đỉnh dãy núi lạnh thật.”

Anh run lẩy bẩy, thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Tịnh Thù khẩy.

“Anh mặc đồ mùa thu trong cái thời tiết âm hai mươi độ, lạnh mới lạ.”

“Được , cứ theo kế hoạch cứu hộ của các . Còn xuống một chuyến.”

“Dù gì, bộ dù xương chỉ hai cái, các cứ ở . Tình hình đó khả quan lắm, con gà của sóng cuốn nhưng nguy cơ ăn thịt.”

Con gà thử bay và thành công, nên Tịnh Thù còn lo ngại gì nữa.

Quân Bao, với vẻ mặt như đoán , lấy một thanh năng lượng từ túi của , là màu xám màu đen vì dính đầy bùn đất:

“Cô định xuống đó ? Đổi cho chút thức ăn ? Mấy thứ khác ăn nổi.”

“Được thôi, các cũng trả “tiền” , đảm bảo là các đồ ăn trong hai ngày tới.”

Tịnh Thù gật đầu, để một đồ ăn mà thích lắm, như thịt bò khô và thỏ khô.

Ngoài Tịnh Thù, ai mang theo dụng cụ nhóm lửa, nên nếu cô ở đây, họ chỉ thể ăn những món lạnh ngắt, khó nhai.

Mặc dù những món là xa xỉ phẩm trong tận thế, nhưng trong vài ngày qua, họ quen với việc ăn uống đầy đủ...

 

Loading...