Đêm đó, xe dừng hai nhưng cô hề , và cô cũng chẳng bận tâm về việc phiên lái xe.
Sáng hôm khi thức dậy, cô nhận thấy xe khách đang rung lắc dù hệ thống giảm xóc , chứng tỏ đường .
Cô cũng suốt đêm qua bao xa.
Khi dậy, Tịnh Thù thấy Quân Bao với quầng thâm mắt đang bên cạnh hộp vệ sinh của Gà Béo, kiểm tra màu sắc và lượng phân của nó.
Tịnh Thù gì.
Dù , nhưng cô cũng thể ngăn nghiên cứu việc nhân giống.
Nếu Quân Bao tìm cách nhân giống , hưởng lợi nhiều nhất vẫn là cô.
Được thôi, miễn là đừng đưa Gà Béo phòng thí nghiệm để nghiên cứu thì chuyện vẫn .
mà tại nghiên cứu cả phân gà cơ chứ?
“Có thể cho một ít phân gà ?”
Quân Bao hỏi.
Tịnh Thù từ chối ngay:
“Không , để dành bón cây.”
Quân Bao tỏ vẻ tiếc nuối, trông còn mệt mỏi hơn.
“Sao trông phờ phạc thế? Không ngủ ?”
Sau bữa cơm tối, cuối cùng Tịnh Thù cũng cảm thấy thiết hơn với và khéo léo chuyển chủ đề.
Lục Liễu ngáp và trả lời:
“Quân Bao tiêu chảy hai trong đêm qua. Tất cả những gì ăn đều tống hết. Bên ngoài trời lạnh, còn suýt cảm.”
“Sao ? Sao bọn gì nhỉ?”
Tịnh Thù ngạc nhiên. Chắc chắn do món ăn của cô gây .
Quân Bao giải thích:
“Lâu lắm ăn đồ nhiều dầu mỡ và thịt, dày quen.”
“Dầu mỡ? Cơm và thịt nấu mà nhiều dầu mỡ hả?”
Tịnh Thù kinh ngạc.
Là con nhà quyền quý mà đau bụng vì một chút thịt? Chỉ những châu Phi suy dinh dưỡng mới như khi ăn nhiều thịt.
“Đối với , là dầu mỡ . Bình thường chỉ ăn thanh năng lượng thôi.”
Quân Bao giải thích thêm.
“Vậy uống chút sữa nhé, để giải ngấy.”
Tịnh Thù cảm thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-866.html.]
Cô đun một nồi gạch, pha sữa bột , thêm muối, bỏ cả lớp váng sữa , là ngay món sữa đặc trưng của Ô Thành.
“Đây là sữa ?”
Quân Bao và Lục Liễu ngạc nhiên.
Sau khi uống một ngụm, họ thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là một thức uống ấm áp, phù hợp với trời lạnh.
Bữa sáng khá đơn giản, mỗi một bát sữa kèm với bánh rán mà bà Tịnh chiên sẵn.
Tịnh Thù tất nhiên no, cô ăn thêm mười quả trứng luộc và vài chiếc bánh mì mới thấy khá hơn.
Chặng đường đó diễn suôn sẻ, hơn cả những gì Tịnh Thù mong đợi.
sự suôn sẻ khiến cô cảm thấy gì đó bất an.
Khi họ đến địa điểm cuối cùng trong buổi chiều, sự lo lắng của Tịnh Thù vẫn hề giảm bớt.
Hồng Bân, lái xe cả ngày, quá mệt mỏi nên ngủ .
Chiếc xe dừng giữa vùng núi tĩnh lặng.
Lục Liễu nhắc mặc đồ ấm thăm dò xung quanh, vì vị trí mà đoàn tàu phát tín hiệu cuối cùng ở gần đó.
Tịnh Thù mặc kín mít chỉ chừa đôi mắt, xỏ ủng cùng Gà Béo xuống xe.
“Chỗ bây giờ là dãy núi Thiên Sơn! vài tháng , nó vẫn là một con sông.”
Lục Liễu nhanh tay vẽ bản đồ.
Chiếc xe khách trang vệ tinh nhỏ, và dữ liệu bản đồ mới cũng cập nhật.
“Chúng ở sâu trong dãy núi . Cách đây ba, bốn năm, từng theo cha du lịch cả tuần ở Thiên Sơn.”
Tịnh Thù , ngắm khung cảnh quen thuộc.
Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Thiên Sơn dài hàng nghìn km, chẳng lẽ cả dãy núi chuyển đến đây ? Nếu chúng đây, mà hệ thống định vị, thì khó để thoát .”
Lục Liễu điều khiển máy bay lái bay quanh khu vực trong mười lăm phút, và sắc mặt trở nên tối sầm:
“Chúng lập tức xuất phát. Con đường quanh núi quá dài, và dù phần lớn đường vẫn còn nguyên, nhưng thể sẽ gặp đoạn đứt gãy.”
“Nếu tìm đường khác, sẽ mất nhiều thời gian. Quan trọng hơn, là đoàn tàu thể nào qua con đường .”
Điều đó nghĩa là họ lệch hướng so với đoàn tàu.
Mục tiêu của Tịnh Thù và cả đội là gì? Chính là tìm hạt giống.
Bây giờ khi rằng họ lệch hướng so với đoàn tàu, chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi nữa.
Nếu nhanh chóng bắt kịp, cách giữa họ và đoàn tàu sẽ càng xa thêm.
Tịnh Thù thể ganh tị với Tiền Đa Đa vì trực thăng.