Chú cả vội vã nuốt vội bánh :
"Không , chúng về ngay thôi! Ô Huyện còn gần Ninh Sơn hơn, nếu nơi đó ngập, thì Ô Huyện cũng sẽ thoát ."
Ông Tịnh nhíu mày, chỉ tay chú cả và chú hai lệnh:
"Các đừng ăn nữa, lấy đèn pin lên núi xem tình hình thế nào, hỏi thăm tình hình xung quanh luôn."
Hai lập tức dậy, vội mặc thêm áo bông, đội mũ da và mang giày dày.
Chú hai vẫn còn lưu luyến bánh mì, khi ngoài còn dặn dò:
"Đừng thu dọn phần của nhé, về ăn tiếp. Nhớ để ít sữa đậu nành, cho thêm đường nhé."
"Nhanh lên!"
Ông Tịnh quát, mắt trừng trừng.
Đã đến lúc mà còn nghĩ đến ăn uống. Lại còn đòi thêm đường nữa, giờ đường quý giá thế nào ?
Ông Lý Vân, đang cúi đầu ăn lấy ăn để, hừ một tiếng:
"Chẳng gì."
Cuối cùng, ánh mắt ông dừng ở Tịnh Thù, ăn chăm chú điện thoại, ánh mắt ông dịu :
"Bà nó, thêm vài cái bánh nữa cho cháu nó ăn . Mấy ngày nay nó cực khổ lắm ."
Ông Tịnh Thù, cảm thấy dường như cô gầy , lòng tràn đầy lo lắng.
"Con bé chắc thiếu dinh dưỡng . Mấy hôm nay cứ đòi tiết kiệm, thành cháu nó đói gầy . Con bé cũng thật thà, tự lén ăn thêm chút chứ?"
Bầu khí trong nhà trở nên căng thẳng.
Mẹ Tịnh và cha Tịnh , cô ba cũng ngoài.
Ngay cả Ngô Hữu Ái, luôn điềm tĩnh, cũng đang lo lắng bấm điện thoại.
Chỉ Tịnh Thù là ảnh hưởng, dù cô cũng đang bận rộn với hàng loạt việc.
Cô giao việc ở nhà máy cho cả lo liệu, từ việc phúc lợi cho công nhân đến các vấn đề hành chính khác, cô cần lo nữa.
gần đây cô đổi quyền quản lý một phần trạm rác ở Ô Thành, nên xử lý một vấn đề hợp tác giữa hai bên.
Việc mở rộng nhà máy Hồng Tuyến Trùng đang gặp khó khăn.
Vấn đề lớn nhất hiện nay là thiếu nhiên liệu để gia công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-849.html.]
Phía trạm rác thiếu thiết , nhưng vấn đề lớn nhất của họ là thiếu lương thực để phát cho công nhân, và khả năng tự cung tự cấp của họ cũng kém.
Vì , hai bên đạt thỏa thuận hợp tác.
Nhà máy Hồng Tuyến Trùng cung cấp một bánh Hồng Tuyến Trùng, đổi lấy nhiên liệu từ trạm rác.
Đây cũng là cách để Tịnh Thù tích lũy thêm nhiên liệu cho bản .
Một lát , chú cả và chú hai trở về, thở hổn hển.
Chú hai rét run, nhảy nhót cho ấm , khi hớp cạn một tô sữa đậu nành, sắc mặt mới đỡ hơn, nhưng vẫn nhợt nhạt.
Chú cả báo cáo tình hình:
"Hỏng , hỏng thật ! Trên núi nhà đang tràn bùn , giống y như tivi. Bùn cứ thế chảy xuống từ chân núi. Mặc dù tốc độ nhanh, nhưng..." Ai nó trở nên tồi tệ như Ninh Sơn ?
Nghĩ đến điều , chú cả càng lo lắng.
Bà Tịnh tin, nước mắt chực trào:
"Nếu nhà nhấn chìm, chúng đây? Chẳng lẽ cũng bỏ xứ mà như tivi ? Nếu nhà nước lũ nhấn chìm còn đỡ, nhưng mà bùn lầy thế thì nhà cửa tiêu tan hết!"
Ngô Hữu Ái dậy, : "Bà ngoại, cần lo lắng lúc chúng mà là bác cả và dì hai. Nhà họ đều ở Ô Huyện, gần Ninh Sơn hơn.”
“Ninh Sơn còn cao hơn, bùn lầy chảy xuống nhanh hơn. Nếu Ninh Sơn nhấn chìm, Ô Huyện cũng còn xa nữa. Đến lúc đó, Ô Thành mới thể đe dọa."
"Ý cháu là chúng chắc chắn sẽ nhấn chìm ?"
Ông Tịnh gật đầu, ngậm tẩu thuốc, nhưng châm lửa. Thời tiết khắc nghiệt , t.h.u.ố.c lá trở thành thứ xa xỉ.
Nhìn cảnh cả nhà lo lắng, Tịnh Thù thể im thêm nữa.
Cô dành bao nhiêu công sức dựng nên những "bức tường" biệt thự chẳng lẽ vô dụng ?
Năm đó Tịnh Thù chuẩn kỹ lưỡng để phòng ngừa nguy cơ lở đất, cô tốn nhiều tiền bạc để nhờ cậy mối quan hệ với Tiền Đa Đa, mua một lượng lớn đá khổng lồ và chặn phía biệt thự.
Cô còn tiến hành nhiều công tác chuẩn , bao gồm cả việc dẫn dòng chảy.
Vậy mà những công việc đó cho là vô ích?
Giờ thì thiên tai ập đến, Tịnh Thù mới thể hiện thái độ tự tin, khác hẳn với vẻ lo lắng của cả gia đình.
"Ông bà cứ yên tâm, dù dòng bùn tràn đến nhà khác thì cũng thể tràn nhà ."
Tịnh Thù lên tiếng.