Ánh mắt Tịnh Thù lóe lên vẻ nguy hiểm, nhưng cô gì mà tiếp tục chỉ cho cô cả:
“Bà nội sợ lạnh nên chuẩn sẵn hai bếp than, đặt sẵn ấm nước bếp cho tiện. Còn bên , cháu kéo thêm điện để thể sạc điện thoại và xem TV.”
“À, còn nữa.”
Tịnh Thù dẫn đến nhà vệ sinh:
“Nhà vệ sinh sử dụng , đây là xô cát và nhà vệ sinh di động, đầy thì mang ngoài, sẽ thu gom rác.”
“Được , các cháu chu đáo quá, thế phí quá.”
Mắt cô cả đỏ hoe, ngờ đối xử như . Đồ dùng xa xỉ như thế , ở chợ đen bán đắt, mà Tịnh Thù sẵn sàng mang dùng cho , khiến cô vô cùng cảm động.
Xảo Liên tinh ý cầm mấy cuộn giấy vệ sinh lên, nhỏ:
“Một cuộn giấy như thế đắt lắm, cần dùng nhiều đến .”
Tịnh Thù mỉm :
“Đá và cành cây ở bên ngoài nhặt sạch , lẽ dùng tay? Đầu năm mới, cả nhà cùng ăn cơm thế . Còn đứa nhỏ cũng cần dùng mà.”
Xảo Liên chồng, cô cả lau nước mắt cầm một cuộn giấy nhét n.g.ự.c áo, còn trả cho Tịnh Thù:
“Mỗi một ngày chỉ dùng một ô giấy, ai cần thì đến chỗ mà lấy, lãng phí.”
Tịnh Thù hiểu, đây cô cũng giấy dùng, dùng lá cây để chùi.
nghĩ , cô lo nếu dùng sạch sẽ hoặc dính tay thì còn tệ hơn, thật sự sẽ ngại ngùng.
Đột nhiên, cô quyết định năm nay sẽ dùng hộp cơm dùng một để ăn uống, tránh việc xảy những tình huống khó xử.
Nghĩ kỹ thì giấy vệ sinh và b.ăn.g v.ệ si.nh cũng còn nhiều.
Ai thể ngờ trong nhà nhiều phụ nữ thế .
Nghe sắp tới một phiên chợ đen để trao đổi hàng hóa, lẽ cô sẽ tích trữ thêm một ít, bởi vì càng về những thứ càng khó kiếm.
“Trong nhà vệ sinh còn xà phòng, dầu gội, bàn chải và kem đ.á.n.h răng, dùng thì tự lấy nhé.”
Giữ vệ sinh cá nhân sạch sẽ thì sống chung mới thoải mái, chứ giống như hôm nay mở cửa ngửi thấy mùi khó chịu, là ghét bỏ, nhưng thật sự sẽ mất khẩu vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-843.html.]
Cuối cùng cũng sắp xếp thỏa.
Cả gia đình ở trong căn nhà sạch sẽ, sáng sủa, ấm áp, tò mò về ngóc ngách, càng cảm nhận thêm về tài lực của Tịnh Thù.
Căn nhà sạch sẽ như , ai cũng cảm thấy cần sạch sẽ hơn, nên cô cả lấy vài bình nước sôi để thể vệ sinh cá nhân.
Tịnh Thù cũng vui.
Ngược , chú hai trông thật gian xảo, :
“Tịnh Thù , bọn sắp xếp thỏa , khi nào thể qua biệt thự thăm bà nội của cháu? Lâu lắm chúng gặp , chắc hai cụ đang mong chúng lắm.”
Tịnh Thù phì :
“Mong thì cháu , nhưng khi chú cả sang, ông bà vui, còn bảo là xa xôi mang nửa con heo qua, ông thích nhắm rượu với tai heo nên để ít tai heo mồi.”
“Còn về phần chú hai, ông bà nội coi trọng chú đó, chú mang gì qua biếu hai cụ?”
Chú hai ú ớ:
“Nếu như hồi cửa hàng rượu của chú đóng cửa, chắc chắn chú mang vài chai rượu ngon .”
Tịnh Thù thở dài:
“Hồi tận thế, tết nào chú cũng chỉ mang theo chai rượu rẻ tiền, trong khi ông bà nội cho con cháu cả nghìn tệ tiền lì xì.”
Cô hai cúi đầu, cảm giác hối hận dâng trào.
Trước , bà luôn cảm thấy đối xử bất công, rằng cha chỉ yêu thương con trai, nên bà chẳng buồn lên tiếng mỗi khi Lý Tráng những điều sai trái.
khi tận thế ập đến, bà nhận rằng chỉ nhà ngoại là nơi bà thể dựa , còn nhà chồng thì hề đáng tin.
tất cả quá muộn, bà khiến cha xa lánh , và giờ đây thể nữa.
Mọi kế hoạch lên từ : Năm nay cả nhà sẽ đón Tết tại nhà ông bà, còn biệt thự thì ai bén mảng tới.
Lý Tráng, tin , sững sờ.
Khi việc ở nhà ông bà xong xuôi, ông Tịnh cầm theo câu đối, đèn lồng và các món đồ trang trí Tết khác, vui vẻ bước căn nhà chung cư.
Ngày Tết cầu kỳ, quy trình rõ ràng từ việc dọn dẹp, dán câu đối, đến việc luộc thịt, nhưng giờ thì việc chung một ngày cũng .