Mắt bà Tịnh càng sáng rực hơn.
Một thùng bánh tart mua đó ăn hết từ lâu.
Cả nhà mới ăn vài là hết sạch, chủ yếu là vì bà Tịnh thích món .
Bánh mềm mềm, ngọt ngào, phù hợp với tiêu chí của bà: Ngọt, mềm, dễ nhai.
Đừng nghĩ bà lão ngoài bảy mươi thích ăn đồ ngọt.
Đó là vì khi còn trẻ, nhà bà nghèo đến mức tiền mua đường mà ăn.
“Bà ơi, chiều nay chúng bánh tart trứng nhé. Cháu sẽ chỉ bà cách vỏ bánh. Chúng thể nhiều vỏ bánh tart một , xếp với , chiếm nhiều chỗ mà cất trong tủ đông cũng hỏng.”
“Ôi trời, bà đang gì thế ?”
Bà Tịnh thành thạo cán những miếng bột lớn bằng bàn tay, nhẹ nhàng đặt chúng những tấm giấy bạc.
Bà ngờ ngợ :
“Có gì đó đúng lắm.”
Bà thể gì đây?
Bà thể rằng vì ăn bánh tart trứng thơm ngọt mà bà thành thật việc ?
Cũng thể thú nhận rằng chỉ cần ngửi thấy mùi bánh bông lan là bà thể rời nổi.
Những lời về việc tiết kiệm sớm ném khỏi đầu .
Cả chuyện dựng khung trồng rau di dời cây ăn quả cũng bà quên bẵng .
Đến khi hai bà cháu cuối cùng dùng hết tất cả trứng, tiêu tốn vài bao bột mì và bao nhiêu đường, thành công thêm nhiều loại đồ ăn và bán thành phẩm mới cho gia đình, bà mới nhớ những việc còn dang dở.
Đến khi Tịnh Thù sực nhớ và chạy sân để kiểm tra, thì thứ đổi .
Cây ăn quả di dời xong, giàn trồng rau dựng , diện tích trồng rau tăng gấp đôi so với !
Không chỉ , tầng và của nhà kính lắp đất, vài giàn cải thìa non xanh mơn mởn trông bắt mắt.
Ông Tịnh thở dài:
“Tiếc thật, quá lãng phí.”
“Sao ông? Có gì mà tiếc ạ? À mà công việc xong ? Đất từ thế ạ? Còn mấy cây rau non là thế nào?”
Tịnh Thù thắc mắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-837.html.]
Ban đầu, cô còn định lấy ít đất trong gian , nhưng cũng dám lấy nhiều vì sợ đất trong gian sẽ tự phục hồi.
Ông Tịnh kể tình hình mấy ngày qua.
Hóa đất và cây rau non đều là do cô mua với giá cao từ khu vực gần mặt trời nhân tạo.
Ngày hôm , khi phát hiện đất nhà thấm đất sét, cô ngay đến cánh đồng gần mặt trời nhân tạo, lo sợ rằng đất ở đó cũng ô nhiễm.
May mắn , đất ở đó vẫn bình thường.
Tịnh Thù nhíu mày, cảm thấy gì đó đúng. Đất ở đó vẫn bình thường ?
Ông Tịnh tiếp tục giải thích, cô yên tâm nên thuê đào sâu xuống đất ở đó.
Đến độ sâu hai mét thì đất cứng như đá.
Khi bới thì thấy phần đất giống như thứ nước xi măng ở nhà hóa rắn thành bê tông cứng ngắc.
Qua thử nghiệm mới , chính nhiệt độ cao từ mặt trời nhân tạo khô kiệt lớp xi măng lỏng ngầm đất, tạo thành một lớp bảo vệ tự nhiên ngăn nước bùn tiếp tục thấm .
Thật là một sự tình cờ may mắn bảo vệ các loại cây trồng.
Mẹ cô dám chậm trễ, lập tức báo cáo tình hình lên cấp .
Những ngày gần đây bà bận rộn với việc xử lý vấn đề .
Dù Cục Nông nghiệp hiện tại thể trồng cây bằng phương pháp thủy canh, nhưng vấn đề lớn như với đất vẫn là một chuyện nghiêm trọng.
Ông Tịnh :
“Nếu nhiệt độ cao thể khô đất, chúng cần tốn công trát xi măng và lớp chống thấm chứ? là phí sức mà.”
Tịnh Thù trấn an ông:
“Nhiệt độ của mặt trời nhân tạo ở đó luôn cao. Nhà dù khô một nhưng nếu nhiệt độ giảm, đất thấm nước ngược thôi. Làm thế cho chắc ăn ạ.”
Nghe , ông Tịnh mới dịu đôi chút, cất điếu t.h.u.ố.c túi và thu dọn nhà kính.
Ông Tịnh là quan tâm đến nhà kính nhất, vì chờ đến mùa vụ t.h.u.ố.c lá mới để thỏa cơn thèm, trong khi lượng t.h.u.ố.c lá ông còn dự trữ còn nhiều.
Sau khi cùng Tịnh Thù bận rộn vài ngày, Bà Tịnh cũng hết sức, nên bà về tập trung chuẩn đồ Tết.
Rau củ tươi trong nhà còn nhiều, nhưng điều đó ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của gia đình Tịnh Thù.
Nếu hết rau thì ăn nhiều thịt hơn.
Nhà còn nhiều thịt cá tôm mà, còn các loại nấm khô, mộc nhĩ, cùng với các loại dưa muối và rau dưa ngâm.