Trọng Sinh Từ Tận Thế Cùng Không Gian Rubik - Chương 802

Cập nhật lúc: 2025-10-01 06:44:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày bận rộn nhất của Tịnh Thù qua, việc cô cần lo liệu, sắp xếp thành.

Cuối cùng Tịnh Thù cũng thể thư giãn, tập trung việc luyện tập với gian rubik và tận hưởng cuộc sống nông nghiệp trong thời kỳ tận thế.

Thật , còn nhiều món ăn mà cô từng thử, mặc dù đang sống trong thời kỳ tận thế, Tịnh Thù vẫn nếm thử.

rắc rối luôn tìm đến.

Luôn một việc lớn nhỏ xảy , chẳng hạn như việc Ngô Hữu Ái chuyển ngoài ở một thời gian, cô ba phản đối.

Ngô Hữu Ái rằng việc là để nghiên cứu công thức thịt nhân tạo mà Tịnh Thù mang về từ nước M, và hứa rằng nếu thành công sẽ mang nhiều lợi ích.

Sau khi đảm bảo sẽ gọi điện mỗi ngày, Ngô Hữu Ái mới phép chuyển đến Thạch Viên.

Một sự việc khác là ngỗng đầu sư tử bắt đầu đẻ trứng, lẽ đây là một sự kiện đáng mừng, nhưng gặp rắc rối vì ngỗng khó đẻ.

Điều vẻ khó tin, nhưng nó thực sự xảy .

Bạn thể tin , một con ngỗng gặp khó khăn khi đẻ trứng?

Ban đầu, Đại Hoa (tên con ngỗng cái) kêu rên khe khẽ, Tịnh Thù và bà Tịnh để ý, bà Tịnh còn lầm bầm:

“Đến nhà bao lâu mà mới đẻ mấy cái trứng, chúng là cục vàng cục bạc mà khó đẻ thế?”

“Ăn thì nhiều hơn lợn, cái bụng kìa, béo ú, thì phình phình, mà trứng thì chẳng đẻ mấy quả. Ăn, ăn nữa , ăn nhiều lên, đẻ nhiều trứng, chúng còn món ngỗng kho nữa chứ.”

Mặc dù miệng mắng mỏ, nhưng phần ăn của hai con ngỗng bà Tịnh tăng thêm, và phần ăn còn Tịnh Thù pha thêm linh tuyền.

đến lúc Đại Hoa bắt đầu chạy khắp sân và kêu la t.h.ả.m thiết, Tịnh Thù và bà Tịnh mới nhận điều gì đó .

Ngay cả cẩu Đản (tên con ngỗng đực), kẻ thường gây gổ với Đại Hoa, cũng dám gần, chỉ Đại Hoa, vỗ cánh một cách lo lắng và bối rối, Đại Hoa .

“Hy vọng vấn đề gì, nếu thì c.h.ế.t toi mất, đây là ngỗng mượn đấy.”

Nhờ linh tuyền, Tịnh Thù nuôi nhiều gia cầm, nhưng bao giờ gặp trường hợp .

Tịnh Thù giữ chặt Đại Hoa.

Con ngỗng đến nhà Tịnh Thù và tăng cân thêm vài cân nữa.

Mặc dù Đại Hoa và Cẩu Đản từng kén ăn, chỉ ăn thức ăn đắt tiền, nhưng kể từ khi đến nhà Tịnh Thù, chúng đối xử như những con gà thường.

Có lẽ do pha thêm linh tuyền thức ăn, cả hai con ngỗng đều kén chọn nữa, ăn càng nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-802.html.]

Đại Hoa vỗ cánh và kêu la đau đớn, Tịnh Thù mở rộng gian rubik, kiểm soát tình trạng của Đại Hoa và cảm nhận rằng con ngỗng đang trong trạng thái lo lắng, bồn chồn, khó chịu, và bực bội.

Bực bội? Muốn đẻ trứng nhưng đẻ ? Trứng quá to !

Tịnh Thù sờ bụng của con ngỗng và nhận rằng nó thực sự nhiều quả trứng lớn trong bụng.

“Bà ơi, lẽ Đại Hoa đang gặp khó khăn khi đẻ trứng, trong bụng nó trứng!”

“Thật ? Ngỗng mà cũng thể khó đẻ đẻ ? Sống đến ngần tuổi, đầu tiên bà đấy.”

Bà Tịnh bối rối, khuôn mặt già nua thể tin nổi, bà con Gà Béo từng gặp khó khăn khi đẻ trứng, cứ cục cục một quả trứng, hai quả trứng dễ dàng.

cũng thể , thể là do thể trạng. Ngỗng của Đế Đô, cũng là loại ngỗng quý.”

Bà Tịnh phân tích:

“Vậy giờ ? Hay để bà xoa bóp cho nó?”

Nói , bà Tịnh bắt đầu xoa bóp phần của Đại Hoa.

“Có thể là do con ngỗng ở Đế Đô một năm mới đẻ vài cái trứng, nhưng khi đến đây thì ăn linh tuyền, thức ăn quá , trứng to nhiều.”

“Thêm đó, bà nội cho ăn quá nhiều nên linh tuyền hấp thụ nhanh hơn, dẫn đến việc con ngỗng tích tụ quá nhiều trứng to trong cơ thể.”

“Đại Hoa lâu ngày đẻ trứng, giờ đột ngột đẻ nhiều trứng to thế , lẽ vì nơi đó quá nhỏ.”

Tịnh Thù nghĩ ngợi và chằm chằm nơi đó của Đại Hoa, liệu nên dùng biện pháp giãn nở ?

“Thôi để tìm kiếm mạng .”

Tịnh Thù tìm kiếm mạng và thấy nhiều hướng dẫn khác .

là nên bóp vỡ trứng, cần sạch tử cung.

Thậm chí đề nghị phẫu thuật mổ bụng, khi mổ xong thì khâu hoặc khâu, đó thì thịt luôn.

Ừm, khá là sáng tạo.

Thật là, cách nào đáng tin cậy hơn ?

“Thuốc bơm hậu môn? Nghe cũng hợp lý đấy.”

 

Loading...