Trọng Sinh Từ Tận Thế Cùng Không Gian Rubik - Chương 709

Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:40:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù chúng di chuyển êm ái hơn, nhưng do khu vực đáy biển của đại gia đèn nền, bộ cung điện đều sáng rõ, nên khả năng ẩn nấp của rắn lắm, chúng thể lộ bất cứ lúc nào.

đến giờ, dường như bảo vệ nào, và nơi ồn ào duy nhất thì Tịnh Thù dám tới.

Cuối cùng, Tịnh Thù thả lũ kiến ba khoang, những con kiến nhỏ bé, khi di chuyển mặt đất sẽ gây chú ý, và trong tình huống khẩn cấp, chúng thể phát huy tác dụng bất ngờ.

Sau khi quân xuất phát, Tịnh Thù trong góc, nhắm mắt và thu thập thông tin.

Dần dần, một bản đồ khổng lồ hiện trong đầu cô.

Tuy nhiên, một ong và rắn ngũ bộ cứ mất liên lạc một cách kỳ lạ.

Ngay cả một kiến axit cũng mất liên lạc.

Điều khiến Tịnh Thù bối rối, vì những sinh vật hề gửi tín hiệu cảnh báo, mà cũng đang di chuyển bình thường. Sao mất liên lạc?

Cuối cùng, Tịnh Thù kéo Hách Vận Lai đến nơi mà hầu hết các con ong biến mất.

Đó là một tòa nhà ba tầng nổi bật, xung quanh yên tĩnh, cửa vẫn mở và bên trong ánh sáng yếu ớt, ánh lên những đồ trang trí xa hoa, cùng với một dãy tủ trưng bày ở giữa đại sảnh.

Tịnh Thù từ xa, cô thể thấy bên trong tủ trưng bày nhiều đồ, chỉ mười mấy món, nhưng ánh đèn, chúng trông .

Tịnh Thù nuốt nước miếng:

“Ôi chà, đồ của giàu bày biện tùy tiện thế ?”

Có vài thứ dường như là trang sức, một khác là chất lỏng trong chai thủy tinh, còn những món khác rõ lắm.

Tóm , những thứ đặt trong tủ trưng bày hẳn là giá trị.

chúng đặt ở đây một cách công khai, cửa thì mở toang... Khoan , điều gì đó đúng, lũ ong biến mất khi ngôi nhà !

Tịnh Thù nheo mắt, cô thả tiếp ong ngôi nhà .

Ngay khi chúng cửa, một ánh sáng đỏ lóe lên và ngay lập tức c.h.é.m con ong thành ba, bốn mảnh.

Đó là một con ong chỉ lớn bằng một đầu móng tay! Quá tàn nhẫn!

Cô mới kỹ thấy, sàn đầy xác chết, chỉ xác ong mà còn nhiều xác côn trùng khác.

“Hóa ngôi nhà cơ quan, chẳng trách lũ ong của biến mất, chúng g.i.ế.c ngay lập tức nên kịp gửi tín hiệu phản hồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-709.html.]

Tịnh Thù chằm chằm ngôi nhà nhỏ, suy nghĩ.

Cô tiếp tục thả lũ ong thế hệ đầu nhà để tìm kiếm lỗ hổng, thậm chí cố gắng để lũ kiến axit tìm các khe hở.

tin rằng công nghệ hiện tại phát triển đến mức một con muỗi nào thể bay !

Ngoài , Tịnh Thù còn thử ném các vật liệu như sắt, thép, nhưng ngoại lệ, gần như chỉ trong một, hai giây, chúng ánh sáng đỏ cắt thành nhiều mảnh.

Sau khi cắt, thép còn đỏ rực. Điều chắc chắn yêu cầu nhiệt độ cao mới đạt .

Chẳng trách cần bảo vệ.

Tịnh Thù bỏ nhưng cám dỗ bởi những thứ bên trong.

Giá mà Tịnh Thù thể thứ bên trong thì chuyện khác.

Ít nhất, cô sẽ cân nhắc giá trị và nguy cơ khi quyết định nên lãng phí thời gian trong ngôi nhà .

hiện tại, cô thể rõ, cứ như một con quỷ đang thì thầm tai cô:

"Đi , bên trong chắc chắn thứ mà cô thích nhất."

Trong khi một thiên thần khuyên bảo:

"Hãy khỏi đây, chắc chắn phía sẽ thứ cô cần hơn."

Tịnh Thù quyết định thử thêm năm phút nữa, nếu thành công, cô sẽ từ bỏ.

Hệ thống chắc hẳn là một loại laser thể cắt thứ bước lãnh địa của nó thành từng mảnh nhỏ giống như trong phim.

Trong phim, thường đeo kính để thấy các tia , đó khéo léo vượt qua để lấy vật phẩm trong tủ trưng bày.

Tịnh Thù cũng thử nghiệm bằng cách dùng ong để tìm kiếm các khe hở, và nếu thể xác định vị trí dây dẫn hoặc vật thể nào đó, cô thể sử dụng khả năng của gian rubik để lấy sạch thứ trong tủ trưng bày.

Tịnh Thù cần mạo hiểm bên trong để lấy đồ, nhưng thực tế là, dù cô hy sinh hàng trăm con ong và vô con kiến axit, vẫn thể tìm bất kỳ khe hở nào như trong phim.

Dường như một trống nào, cho thấy rằng bên trong một trục , cho tia laser để bất kỳ góc c.h.ế.t nào.

Dù kiến axit thể bò qua tường, nhưng cứ khi nào chúng tiếp cận tủ trưng bày, chúng đều tia laser thiêu cháy.

 

Loading...