Tịnh Thù bên cạnh nắm lấy đứa trẻ, ném thẳng phòng ngủ, bé ngã xuống sàn, òa.
"Ngải Dung!"
Ngải Lâm đau lòng hét lên, định lao tới, cha Tịnh thấy liền đẩy mạnh, Ngải Lâm ngã lòng Trương Trung Dung.
“Tư thế mắt nhưng đầu Ngải Lâm đập mạnh cằm Trương Trung Dung, chỉ rắc một tiếng, Trương Trung Dung nhổ hai cái răng.
Tịnh Thù nhưng cố nhịn, vì trong cảnh nghiêm trọng , hợp lắm.
Trong sự hỗn loạn, Ngải Lâm và Trương Trung Dung cũng , dỗ trẻ con.
Nhà hai phòng một sảnh đông đúc , giống hệt như kiếp .
Tiếc là kiếp Tô Mỹ Mỹ và Ngải Lâm ít nhất còn ở phòng ngủ chính, con trai ở phòng ngủ phụ, Trương Hân Hân ở bếp, hai bà ở phòng khách, kiếp phận đổi.
Mẹ Tịnh ngăn , chỉ Tô Mỹ Mỹ còn thở yếu ớt.
"Người thế , gọi bác sĩ? Cô tự sát thế nào?"
Trương Trung Dung tức giận, phun mấy ngụm máu.
"Gọi bác sĩ gì chứ, là con mụ tự sát, bảo Trương Hân Hân lấy t.h.u.ố.c ngủ của , uống hết một , đó là t.h.u.ố.c tốn tiền mua đấy!"
Lúc Trương Hân Hân lóc.
"Mẹ bảo đau ngủ , bảo con lấy t.h.u.ố.c ngủ, để thoải mái hơn, ai ngờ..."
Cậu cả tiến tới định đỡ dậy, nhưng thấy nhiều sâu bọ và mùi hôi thối, đành dừng .
"Phải rửa dày, còn cứu , gọi bác sĩ !"
Ngải Lâm chỉ cả.
"Ông , các , mang cả hai luôn ."
Mẹ Tịnh nhíu mày.
"Trương Hân Hân, xảy chuyện gọi ông ngoại?"
Trương Hân Hân lắc đầu.
"Từ khi ông thì gọi nữa, chúng cháu cũng tìm thấy, nếu , những dám đối xử với con cháu như ?"
Trương Trung Dung nhạt.
"Ông ngoại mày cũng tự bảo vệ nổi , đừng mơ nữa."
Tịnh Thù mỉm, cầm điện thoại gọi , tiếng chuông đổ, một lúc giọng Tô Quốc Thắng vang lên.
"Alo, ai đó?"
Trương Hân Hân xúc động nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-515-khong-the-chet-de-the-dau.html.]
"Ông ngoại? Ông ngoại là con, Hân Hân của ông đây, con c.h.ế.t , Trương Trung Dung giết, còn g.i.ế.c con, ông cứu con .”
“Ông mất một đứa con gái, thể mất thêm cháu ngoại nữa, ông đến đón con nhé? Con chỉ còn ông là thôi."
Đầu dây bên im lặng một lúc lâu.
"Ông ngoại, con c.h.ế.t t.h.ả.m lắm, Trương Trung Dung ép tự sát, uống t.h.u.ố.c ngủ, miệng sùi bọt mép, co giật .”
“Nửa năm nay ông ông và ả hồ ly tinh đối xử với con thế nào , chúng con ăn còn bằng heo chó, huhu."
Tịnh Thù nhíu mày, còn c.h.ế.t mà , Trương Hân Hân thật ích kỷ.
Khi Tịnh Thù do dự gì đó với Tô Quốc Thắng, một giọng nữ già nua vang lên.
"Ngải Lâm là cử đến, thể ép c.h.ế.t con tiện nhân đó, chứng tỏ Ngải Lâm .”
“Cũng để Tô Mỹ Mỹ nếm trải cảm giác vợ lẽ, , về việc cháu, tên Trương Hân Hân đúng ? Ta thể đón cháu, cháu dám đến ?"
Trương Hân Hân run rẩy hỏi.
"Bà là ai?"
Bên : "Ta là vợ chính của ông ngoại cháu, cháu nên gọi là bà ngoại, còn gì nữa ?"
Tất cả đều sững sờ, Tịnh Thù cũng bất ngờ, ngờ chuyện thể kịch tính như , tiếc là kiếp nhiều bí mật như thế.
Trương Trung Dung dần buông tay Ngải Lâm, tin hỏi.
"Tại ? Bao nhiêu năm ? Tại giấu ? Ngải Lâm, cô yêu ?"
Giọng nhạt vang lên từ điện thoại.
"Yêu ? Mười mấy năm là gì chứ? Không tiền, quyền, lấy gì khiến phụ nữ ưu tú như vợ lẽ, sinh con cho ? Nếu trả hàng chục ngàn tệ mỗi năm thì ai thèm?"
Ngải Lâm cũng há hốc miệng, ôm tay Trương Trung Dung lắc đầu.
"Trung Dung, em giải thích, ban đầu là vì công việc, nhưng khi bên , em thực sự yêu , con trai chúng tên là Ngải Dung, tức là yêu , Trung Dung, hiểu ?"
Trương Trung Dung cảm thấy gì đó khác thường, buồn bã gật đầu.
"Có lẽ ."
Ngải Lâm c.ắ.n răng, tận thế cô vất vả quản lý, bám chặt Trương Trung Dung buông, ai ngờ mụ già phá đám, và cả đám đều !
"Đồ mụ già, bà bên ngoài lâu , con cái bây giờ cũng của Tô Quốc Thắng, bà để ông đội nón xanh bao năm, giờ là lúc ông !"
Ngải Lâm hét lên.
Điện thoại đột ngột tắt, khí lạnh ngắt.
Chỉ Trương Hân Hân lớn.
" là m.á.u mủ duy nhất của ông ngoại, ông sẽ bỏ ."