Bên lập tức vang, thậm chí vài tiếng chụp ảnh kêu "tách tách", nhưng dường như ông cụ quan tâm chút nào, thậm chí còn tươi ống kính.
"Được , mời ăn uống thoải mái , chúng sẽ bắt đầu phần chính của hôm nay, những ai chuẩn quà cũng , chuẩn giả thuyết tệ cũng , ha ha ha"
Tịnh Thù nhướng mày, chuyện vẻ giống như cô nghĩ, là những thực dụng bây giờ đều mở lòng như ?
Và Tịnh Thù thừa nhận, khi ông cụ như , cô suýt nữa giữ con d.a.o dài 40 mét của . (Ý là suýt nữa nổi giận)
Trong bữa cơm, luôn than ngắn thở dài Dương Dương gắp một miếng cá chép đưa lên, ăn .
"Con cá tên là Tam Thập Lục Vẩy, nhổ ba mươi sáu cái vẩy của nó mà nó vẫn thể sống, nó thể phá vỡ giới hạn, thật đáng tiếc."
"Đây là hẹ trồng, thấy mỗi cây hẹ đều chín vết bánh răng ? Đó là dấu ấn mà để đấy."
Tịnh Thù cạn lời... vẻ như Dương Dương thực sự vấn đề về đầu óc.
Các món ăn bưng lên đầy đủ, một đĩa cá chép hấp, một đĩa hẹ xào chay và một đĩa xà lách xào thịt.
Món chính là mỗi một bát mì trường thọ thêm một quả trứng, tổng cộng mười món ăn lớn nhỏ, hương vị cũng khá , lẽ do chăm chút cho cao tuổi nên các món nấu mềm để dễ nhai.
Đây cũng là đầu tiên Tịnh Thù thấy nhiều già như , vẻ như các gia đình đều đơn giản.
Về khẩu phần, thực lòng mà thì một Tịnh Thù thể ăn sạch, nhưng thường sẽ thể ăn no đến tám phần.
Món ăn ngày tận thế thể coi là bình thường, dĩ nhiên xa xỉ như nhà Tô Mã Lệ, nhưng bây giờ là ngày tận thế, thể đưa hai mươi bàn như thế vẫn là , cũng coi như hào phóng.
Nghe Dương Dương lải nhải, rau ăn, cá ăn, mặt mày vô cùng khổ sở.
Và Tịnh Thù cũng nhanh chóng hiểu tại Dương Dương đau lòng như , và cũng hiểu lý do ông cụ quỳ bàn giặt gỗ như .
Tịnh Thù cũng thể tranh giành với họ, cô nhai kỹ từng miếng theo lời khuyên của Sở Chước Hoa, nhai 28 mỗi miếng.
Bữa ăn kết thúc, hai vở kịch sân khấu cũng diễn xong, ông cụ mời dạo quanh sân để tiêu hóa, và đó bàn trong sân thu dọn sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-379-tiec-mung-tho-ong-cua-duong-duong-3.html.]
Mọi xuống , mỗi bàn bày , sân khấu cũng sắp xếp , và một đàn ông mặc vest đen gõ nhẹ bàn đấu giá.
"Xin yên lặng một chút."
Khung cảnh ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, nhiều vẻ hiểu chuyện gì đang xảy .
Không lễ mừng thọ của ông cụ Dương ? Đây là lúc tặng quà ?
"Được , thêm gì nữa, là đấu giá hôm nay ông Dương mời đến, là Thẩm Tam, ba gõ một món đồ, chúng sẽ đấu giá gì nhỉ?”
“Chính là đấu giá quà tặng mà sẽ tặng cho ông Dương hôm nay, giả thuyết tệ thu sẽ gửi cho chính phủ để mua lương thực!"
"Ông Dương , sinh nhật của ông, cả trời đất cùng vui! Muốn cả Ô Thành mừng rỡ, gạo mà ông mua sẽ tặng miễn phí cho những mười ngày ăn cơm, phụ nữ mang thai, già và trẻ em ưu tiên!"
Có vẻ một chuyện nên trông ngạc nhiên, nhưng nhiều chắc chắn ngờ tới, đều ngạc nhiên lên tiếng, dám tin.
Tịnh Thù thở phào một dài.
"May mà giữ con d.a.o dài bốn mươi mét, thì suýt nữa hiểu lầm ."
Nhìn xem, trong thời tận thế vẫn còn những vô tư, vị tha.
Hôm nay, những món ăn và thực phẩm đưa lẽ là tất cả những thứ nhất của ông Dương.
Chúng đủ để nuôi sống hơn hai trăm , nếu chỉ gia đình ông thì thể dùng để ăn trong nửa năm.
Hôm nay, ngoài một cá trong ao thì tất cả các loại rau trong vườn thu hoạch xong.
Rõ ràng ông Dương thể thẳng là quà tặng hôm nay sẽ hiến tặng hết, rõ ràng cần phí phạm bữa ăn mà vẫn thể nhận sự ngưỡng mộ của vô .
ông vẫn chọn dùng những thứ nhất của để tiếp đãi bạn bè lâu năm.