Cô thu dọn hộp t.h.u.ố.c và nhẹ nhàng , dĩ nhiên, nếu linh tuyền thì thể sẽ...
Gia đình như giải thoát, thở phào nhẹ nhõm.
Chú Ngụy Trường hào hứng nắm tay cô Tịnh Phán, đang đau đến mức toát mồ hôi lạnh:
"Mấy ngày tìm mối quan hệ khắp nơi chỉ kiếm một ít cồn, lau lên cũng vô ích, vẫn hóa mủ, thấy vết thương ngày càng nặng, mới gọi điện là đến xem mặt cuối. Tịnh Thù, cảm ơn gia đình cháu! Chuyện chú sẽ nhớ ơn cháu."
Trong cảnh thuốc, vết thương lớn nhiễm trùng và thịt bắt đầu thối, ngoài chờ c.h.ế.t còn gì .
Cô Tịnh Phán ngượng ngùng cúi đầu:
"Anh mau lấy mấy quả táo cho ăn ."
Chú Ngụy Trường xuống hầm lấy mấy quả táo nhăn nheo:
"Để lâu , ăn tạm ."
Tịnh Thù quen ăn ngon, thích ăn những quả táo khô cứng, lẳng lặng trong góc ăn hạt thông Brazil, còn cô hai Tịnh Chiêu vội vàng lấy một vài quả táo, c.ắ.n một miếng lớn, Lý Vân tham ăn, hau háu nuốt xuống, vẻ như đói lắm.
Bà Tịnh hỏi:
"Cháu ngoại Ngụy Tranh của ?"
Bà quanh nhưng thấy ai.
"Thằng bé đang ở vườn táo đào giếng, giờ thiếu nước quá, quân đội phân phát mỗi nhà chỉ một thùng nước, đủ tưới vườn rau, nhiều cây táo c.h.ế.t khô.”
“Chúng con đào hai giếng, đây còn nước, giờ cũng khô cạn, thị trấn thiếu nước và lương thực trầm trọng."
Chú Ngụy Trường thở dài.
Sau đó, chú Ngụy Trường kể về việc cướp.
Trong thị trấn bé như , hầu hết đều quen , mượn từ thì cũng mượn cho khác, những quen cũng gõ cửa.
Mở cửa xong hai lời dẫn cầm d.a.o nhà cướp bóc, cuối cùng xảy ẩu đả.
Kết quả cần chú Ngụy Trường , cũng đều hiểu, sống sót mới thể đây chuyện, cô Tịnh Phán cũng chỉ thương.
"Nhà con nửa năm đổi một nghìn cân lúa mì, tự tách trấu, còn bảy trăm cân bột mì.”
“Mẹ, con sẽ đưa cho một nửa, và Tịnh An sống chung, nhiều thì lương thực cũng cần nhiều, năm chắc chắn thể trồng gì, nếu chính phủ phát lương thực, sợ rằng sẽ ít c.h.ế.t đói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-162-co-hai-tinh-chieu-xin-luong-thuc.html.]
Chú Ngụy Trường .
Ánh mắt cô hai Tịnh Chiêu sáng lên.
"Anh rể, cho chúng em mượn một ít ."
Cuộc trò chuyện chuyển sang phía cô hai Tịnh Chiêu.
Bà Tịnh thấy cô hai Tịnh Chiêu tả tơi, nghiêm nghị :
"Con thế? Sao bắt tù?"
Cô hai Tịnh Chiêu lầm bầm:
"Mới đây thiếu tiền, con bán rượu t.h.u.ố.c lá giá cao bắt, cả cửa hàng rượu t.h.u.ố.c lá cũng tịch thu, hàng trăm triệu hàng hóa mất trắng."
Nói xong cô hai bắt đầu .
Bà Tịnh hỏi:
"Con thiếu tiền? Trong ba chị em, nhà con điều kiện nhất, một năm tiệm t.h.u.ố.c lá rượu kiếm chục vạn, con thiếu cái gì?"
Bà Tịnh gắt gỏng chỉ đầu cô hai Tịnh Chiêu la mắng, cách đây mười mấy năm, ở nông thôn vẫn thường việc kéo tóc con gái khi dạy dỗ.
"Cô hai Tịnh Chiêu :
"Con mua một căn biệt thử ở Ô Thành, mới trang trí xong thì thị trường bất động sản sụp đổ, giá trị giảm còn đáng kể, hu hu hu..."
Tay mập của cô hai Tịnh chiêu gạt nước mắt, môi nứt nẻ chảy máu, trỏ suýt ngã khỏi ghế nhưng dám phản kháng.
Chú Ngụy Trường do dự về phía cô Tịnh Phán.
Dì Tịnh Phán thở dài.
"Ngụy Tranh độc ba mươi năm, cuối cùng mới tìm một cô gái, nhưng gia đình cô yêu cầu hai trăm cân bột mì lễ hỏi.”
“Nhà chị đưa của hồi môn, giữ một ít, nhà thêm , cũng còn nhiều, nhiều lắm chỉ thể cho em hai mươi cân."
Lý Vân c.ắ.n táo, thấy vui.
"Cha cháu trong tù cũng đang cần lương thực cứu mạng, giờ trong tù chỉ cấp thức ăn mà còn việc nặng nhọc hàng ngày, lương thực thì chỉ chờ chết, bà ngoại ạ."
Bà Tịnh cô hai Tịnh Chiêu gì, đứa con gái từ nhỏ láu cá, chỉ cần là bà cô hai Tịnh Chiêu định gì, cô hai dạy dỗ con trai kỹ, đó ý của cô ?