Tịnh Thù dùng đũa kẹp lấy miếng bò nướng, c.ắ.n một nửa, đó gắp một đũa giá cho miệng, uống một hớp canh.
Dư Thải Ny định phản bác nhưng quên mất khi cô ăn.
Trong nháy mắt, Tịnh Thù ăn ba miếng bò nướng, nửa bát cá rán giòn và hơn nửa bát canh.
Dư Thải Ny ngửi thấy mùi thơm, ngừng nuốt nước miếng.
Đặc biệt là bò nướng, bà nhận , miếng xương là T-bone steak, còn long nhãn.
Hai miếng thịt cuối cùng trong tủ lạnh bà nỡ ăn, đó giòi và Hủ Thi Trùng ăn mất.
Lần cuối bà ăn thịt là hai tháng , là thịt lợn đông lạnh mà ông già c.h.ế.t tiệt cho.
Dư Thải Ny "oa" một tiếng, lớn, nuốt nước miếng cảm thấy vô cùng uất ức, bà chạy lên giành, nhưng Tịnh Thù cầm s.ú.n.g luôn hướng về phía nên bà dám tiến gần.
Tổng cộng là mười sáu miếng bò nướng, Tịnh Thù ăn mười miếng, Dư Thải Ny bên cạnh xem cả quá trình, tự chủ mà mở miệng, như thể tưởng tượng đang ăn bò nướng , bà gần như quên mất mùi vị của thịt, chỉ là thơm.
"Cuộc sống cần phong cách, đối xử với kẻ thù, thích cảnh bà ăn bò nướng mà vì thèm, quá mắt."
"Nếu bà tìm giúp, thì cũng thể tìm , tìm đơn giản , về đảng “Che Trời” ? Họ thích hành hạ và ***..."
Tịnh Thù thản nhiên hăm dọa Dư Thải Ny.
Tịnh Thù quyết định để Dư Thải Ny c.h.ế.t dễ dàng, bởi vì đôi khi, sống là hình phạt lớn nhất.
Lần thứ ba cướp xảy ngay khi gia đình Tịnh Thù ăn cơm xong.
Lúc Dư Thải Ny đang thèm thuồng kiểm soát, bụng liên tục kêu ọc ọc ọc, thì bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động và tiếng súng.
Hai bên một cấp độ, khi hàng chục cầm d.a.o chém, nam nữ ào ào chạy tới, cảnh sát chuẩn sẵn sàng bắn.
Cuộc chiến quá một phút, đối phương thậm chí kịp vượt qua cổng lớn, tản chạy mất hút .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-159-cach-doi-xu-voi-ke-thu.html.]
Bây giờ thể xác định, trong nhà dân ở Ô Thành còn thức ăn, một chọn cướp bóc, khác thì lột vỏ cây, tìm sâu ăn.
Rau dại còn nữa, trong cái nhiệt độ cao và gia súc còn khó sống, chứ đừng đến rau dại, cỏ dại thì vẫn còn sống.
Tối về nhà, Tịnh Thù mới gia đình cô cả Tịnh Phán cướp, hiện tại chỉ là chân cô chém, bệnh viện ở huyện cũng đóng cửa nên chỉ thể dùng vải quấn , hy vọng nhiễm trùng trong thời tiết nóng như thế .
Bà Tịnh dọn dẹp đồ đạc, ngày mai sẽ xem tình hình, cha Tịnh thuyết phục , chỉ thể đưa bà Tịnh thăm cô Tịnh Phán ngày mai.
Hôm , khi đưa Tịnh , đường về, Tịnh Thù kéo về ba con lợn đen, chất chúng chiếc hộp lớn nóc xe, cả nhà thấy đều ngạc nhiên lên lời.
"Con lấy nhiều lợn thế ?"
"Lợn đen là bán lợn đen cho con đưa, hôm cướp nhà , con cứu , đây là quà cảm ơn.”
“Bà ơi, chúng còn nợ cô Tịnh Phán và cô ba 10 vạn ? Bây giờ tiền còn giá trị, dùng lợn đen trả nợ ạ. Giờ thịt đắt lắm, hàng trăm nghìn cũng mua ."
Cha Tịnh vò đầu.
"Sao chuyện gì con cũng tính toán hết thế nhỉ?."
Bà Tịnh nắm tay Tịnh Thù, yêu thương thể tả.
Đứa trẻ bà đang lo lắng điều gì, con gái lớn cướp còn lương thực, bà lo lắng con gái cơm ăn, Tịnh Thù mang cả một con lợn lớn tới để giải tỏa nỗi lo của bà.
Bà Tịnh :
“Thịt lợn quá quý giá, bằng gửi mấy bao gạo để trả nợ? Hiện nay gạo cũng mua . Thịt lợn thì cứ để bà muối cho con ăn."
Trong lòng bà Tịnh vẫn ưu ái Tịnh Thù, bà nhà con trai út thiếu rau và gạo.
Đối với Tịnh Thù, gạo thơm Thái Lan trong hầm dự trữ quý giá hơn thịt lợn nhiều.
Lợn đen nửa năm thể đẻ mười con, bình thường cũng cần chăm sóc nhiều, còn gạo khi thu hoạch còn tách vỏ, phiền phức.