Tịnh Thù kinh ngạc:
"Đã quyết định ? Bên thành phố ngầm xây dựng đến ?"
"Chưa quyết định. Văn bản cấp phê duyệt, là cố gắng thêm một chút, đây một năm cũng qua một trận thiên tai, cố gắng nửa năm là qua thôi.”
“Nếu là cuộc di cư lớn thì sẽ c.h.ế.t nhiều đường.”
“Nên sẽ để một phần tiếp tục xây dựng thành phố ngầm, trông coi vật tư. Vấn đề là thành phố ngầm chỉ thể chứa vài vạn ."
Tịnh Thù gật đầu.
Muốn xây dựng một thành phố ngầm, hệ thống sinh hoạt, đường nước thải, các phương diện khác đều suy nghĩ kỹ lưỡng.
Quả thật phiền phức, thể thành trong một sớm một chiều.
Còn việc cố gắng thêm một chút ư? Ở nhiệt độ âm bảy mươi độ mà còn tiếp tục giảm nữa, đó thật sự là nhiệt độ thể đông c.h.ế.t !
" hiểu , sẽ chuẩn ."
Tịnh Thù nhận lấy tình nghĩa , dù rằng cô từ nhiều năm .
"Đừng để lộ ngoài, tháng thực phẩm khổng lồ hóa sẽ sản xuất đại . Trước tiên định lòng dân, để họ cảm nhận sức mạnh của thiên nhiên. Khi đó họ sẽ sẵn lòng rời ."
Trước tiên cho một viên kẹo ngọt, để trong tuyệt vọng trở nên tê liệt đến mức c.h.ế.t lặng.
Trước hết tập hợp lòng dân, khi sĩ khí định, mới dễ quản lý đội ngũ.
Tịnh Thù trở về nhà, buổi tối, cả nhà họp mặt.
"Hai tháng nữa, khả năng tám phần là sẽ di cư. Trên văn bản xuống, lộ trình chính là con đường con phụ trách đào hầm, theo quốc lộ thời tận thế, cứ vài chục cây sẽ trạm dừng chân."
Những thông tin , Tịnh Thù vẫn luôn giấu kín, chỉ âm thầm chuẩn , mãi đến hôm nay mới tiết lộ.
Mọi trong nhà đều bất ngờ, thậm chí phần khó tin.
"Di cư? Trời ơi, đang sống yên lành, cái ăn, di cư cái gì chứ? Bên ngoài lạnh như thế, ở nhà lò sưởi, điều hòa còn chịu . Nếu di cư thì dọc đường chúng đây?"
Sắc mặt của bà Tịnh là kém nhất. Trong thời đại thiên tai, điều đáng sợ nhất chính là di cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-1159.html.]
Lưu lạc, nhà cửa, mỗi ngày đều đường, đường yên , chuyện gì cũng thể xảy , quá nguy hiểm!
Cô ba bất đắc dĩ :
"Ngoài nhà chúng lò sưởi thì còn ai nữa? Trạm rác ngày nào cũng đốt rác, đều chen đó sưởi ấm, bây giờ bên ngoài lạnh thế nào ai cũng ."
Mẹ Tịnh chau mày:
"Chẳng trách... gần đây cấp động thái mới, vội vàng thu mua lương thực, bộ trưởng Ngưu còn lén bảo là dạo tự chuẩn thêm, tích trữ nhiều đồ khô."
Cha Tịnh hỏi:
"Mục đích di cư là gì? Có chúng sẽ nữa? Vậy bên Ô Thành... biệt thự của chúng ? Chúng mang theo quá nhiều thứ, như đồ gia dụng và quần áo lẽ mang , còn đồ ăn thì mang theo hết!"
Ông Tịnh chỉ đám gia cầm trong sân:
"Mấy con vật sống mang theo, chúng là nguồn giống, thể g.i.ế.c thịt, cũng là hy vọng trong tương lai của chúng ."
Mẹ Tịnh lo lắng:
"Đồ dùng sinh hoạt mang theo là , mang quần áo thì đường sẽ cóng chết. Đến nơi chắc gì, cái gì cũng thiếu, bây giờ đều ngừng sản xuất , chúng mà kiếm đây?"
Tuy bà Tịnh chấp nhận sự thật, nhưng khi đến cái thể mang, cái cũng thể mang, bà cảm thấy vô cùng tủi :
"Đồ bếp mang theo chứ? Dụng cụ mang theo chứ? Còn cả cái cối nghiền mà ông nó mới , dùng để giã bánh nếp , dùng con Đại Hoa kéo cối, xay đậu nành thì nhuyễn..."
Những đồ đạc trong biệt thự đều do trong nhà tích góp bao năm tận thế, thứ là do ông Tịnh tự tay , đồ mộc, tạo cảm giác như thể bất cứ thứ gì.
Vì , trong nhà nhiều đồ thủ công.
Một khác là do Tịnh Thù tìm mua từ các nơi, đều là những vật dụng cần thiết trong cuộc sống hàng ngày.
Nếu chúng, là thể sống , mà là... chất lượng cuộc sống sẽ giảm xuống, và sẽ gặp nhiều bất tiện.
Ban đầu, Tịnh Thù nghĩ đơn giản là sẽ lén giấu những thứ thể mang theo gian.
đối mặt với di cư , gia đình thể giữ bình tĩnh như cô.
Bởi vì tất cả đều đầy rẫy sự bất định.