Trọng Sinh Từ Tận Thế Cùng Không Gian Rubik - Chương 1130

Cập nhật lúc: 2025-10-01 10:43:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ đây, khó khăn lắm mới cùng Tiền Đa Đa và trùng nữ Tiểu Vi kiếm thêm chút lương thực để dân Ô Thành c.h.ế.t đói.

Thế mà lưng nhận thêm một đống nữa? Đến lúc đủ ăn, sẽ g.i.ế.c cừu béo ?

Quân Bao quen Tịnh Thù nhiều năm, đây là đầu tiên thấy cô nổi giận và văng tục.

chắc là Tịnh Thù hiểu lầm, nên ôn tồn :

“Hay là ?”

Tịnh Thù giận đến nỗi suýt quên mất mặt là “Bạo Quân” trong truyền thuyết, từng nhiều việc khiến cả và thần đều phẫn nộ chỉ để cứu sống nhiều hơn ở Ô Thành.

Dù gì cũng quen bấy lâu, cô cũng hiểu phần nào tính cách của Quân Bao.

Tịnh Thù rút bình giữ nhiệt, uống ừng ực một ngụm sữa :

“Anh , tại suy nghĩ để nhiều sống hơn?”

Ý nghĩ đó là , ai mà nhiều sống hơn.

Vấn đề là cách giải quyết hảo ? Hay chỉ định g.i.ế.c cừu béo?

Nếu câu trả lời của Quân Bao chỉ là đành lòng c.h.ế.t đói, tình nguyện hy sinh bản để cứu nhân loại, thì Tịnh Thù sẽ lập tức tuyệt giao, thu dọn bộ sản nghiệp ở Ô Thành đưa gia đình rời .

Không còn bạn bè gì nữa.

Thấy Tịnh Thù thật sự tức giận, Quân Bao thở dài, bất đắc dĩ :

“Cô chứng biếng ăn ? Chứng biếng ăn thể chữa khỏi?”

Tịnh Thù gật đầu.

Tên ngoài thức ăn ở nhà cô, những thứ khác đều ăn bao nhiêu.

Chỉ đồ ăn vặt mang theo như kẹo ngọt và dưa chuột mới ăn chút ít.

Cô luôn hiểu, bao nhiêu món ngon như , khẩu vị?

Chỉ Quân Bao kể :

“Trước đây, gia đình từng... ở bên . Họ đắc tội với khác, nên khi còn nhỏ bắt cóc...”

Mắt Tịnh Thù mở to.

“Những đó thuần túy là trả thù, định giữ sống, chỉ nghĩ cách hành hạ .”

Giọng của Quân Bao vẫn ôn hòa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-1130.html.]

“Bọn chúng chỉ kêu cứu mà thôi. Ban đầu, còn chống cự và c.h.ử.i mắng, nhưng về còn chút sức lực nào, cũng từ bỏ chống cự, để mặc chúng gì thì .”

Tịnh Thù sốc đến mức gì nữa.

Trong đầu cô dường như hình dung cảnh một đứa bé hành hạ đủ kiểu.

Cô nhớ rõ cảnh Ngô Hữu Ái tra tấn như thế nào, cắt từng mảng thịt...

Sao mà từ miệng Quân Bao, thứ trở nên nhẹ bẫng như ?

“Có lẽ c.h.ế.t là giải thoát. Dù còn nhỏ, chịu đựng nỗi đau xong, thì thôi cứ để chúng gì thì , cũng chẳng cần thiết sống tiếp.”

bọn chúng thấy thú vị, tò mò một đứa trẻ thể chịu khuất phục. Nên chúng nỡ g.i.ế.c .”

“Rồi chúng nghĩ đủ cách, ép ăn những thứ bẩn thỉu... Ừm, rót họng. Thỉnh thoảng tiêm thuốc, khiến vết thương của liên tục tái phát. Vết lành chúng phá , vết còn lở loét, thu hút ruồi nhặng.”

Nắm đ.ấ.m của Tịnh Thù siết chặt.

Tái tái ?

Giọng cô run run:

“Bao lâu?”

“À, nhớ rõ, chắc vài tuần?”

Quân Bao chắc chắn, nghiêm túc nhớ :

“Dù cũng chuyển qua vài nơi. Sau đó ở biên giới, gặp một chị lớn hơn vài tuổi, cùng chung phận với .”

“Gia đình cô cũng đắc tội với đám đó, nên bắt đến đây.”

“Cô cũng thảm. Bị trói cột ở sân bỏ hoang, bầy ch.ó dữ buộc cách một đoạn cố định, lúc cũng trói cột.”

bọn chúng tin tức gì đó, kịp xử lý chúng vội rời , biến mất luôn.”

mấy ngày vui vẻ với chị đó. Ôi chao, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.”

“Chó dữ ai cho ăn, bụng đói liền lao đến cắn. Cô c.ắ.n rách thịt, nhanh đó thì chịu nổi nữa.”

cũng cảm thấy sắp c.h.ế.t . Vừa cũng sống nữa, quá đau khổ.”

nhất định rằng mạng của là do cô cứu, bắt nhất định sống tiếp. Cô tin rằng báo đáp, hy vọng trở thành một , thể cứu vớt những gặp nguy nan, ít nhất để họ từ bỏ hy vọng.”

“Nhân tiện giúp cô tìm đáp án, nhận báo đáp ?”

 

Loading...