Vào giữa tháng thứ ba của thời kỳ hậu tận thế, mỗi ngày chỉ điện trong 3.5 giờ, ngoài việc cung cấp nước phụ thuộc xe chở nước.
Bây giờ, còn thông báo rằng khi dự án mặt trời nhân tạo thực hiện, bộ nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên sẽ ngừng.
Điều khiến Tịnh Thù, nhiều nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy đau đầu.
Tin tức khuyến cáo nên chuẩn nhiều thực phẩm nấu chín để dự trữ, và khi ngừng cung cấp khí gas, thể dùng than hoặc bếp từ để thế.
Ban đầu, các nhà máy than tăng giá gấp ba ngay ngày hôm , chờ đợi đám đông mua ồ ạt đến.
đó họ mới nhận rằng nhiều đến mua như dự kiến.
Hóa , hầu hết ở nhà đều rau củ, và thực phẩm đông lạnh cũng sắp ăn hết.
Sau một tháng, nồi cơm điện thể dùng để nấu mì hoặc nấu cơm, ngay cả khi chút rau nhưng dầu, thì cũng chỉ thể nấu chung mà thôi.
Vậy thì cần than để gì? Chẳng lẽ để xào khí?
Không lâu đó, than và than củi tư nhân ở khắp nơi thu giữ.
Ban đầu, dân còn phản đối, nhưng đó họ cũng nhận , nước, rau củ, dầu, gia vị, thì khí gas gì?
“Đến giờ ăn, đến giờ ăn !”
Bà Tịnh đặt món ớt xanh xào nấm hương cuối cùng lên bàn, Tịnh Thù cũng cho một bát canh viên bí đao, uống một bát canh bữa ăn để sống đến 99 tuổi.
Do biệt thự trang đầy đủ tiện nghi, hệ thống nước tuần để rửa rau, và còn nhiều loại gia vị, bà Tịnh, ông Tịnh, cô Tịnh Lai và Ngô Hữu Ái đều ăn bữa tối tại biệt thự.
“Chị ba, chị việc dễ, mỗi ngày chỉ phát một ít thịt như , chị cứ mang về nhà ăn .”
Cha Tịnh chỉ món gà luộc bàn và thế nào.
“Không tủ lạnh giữ cũng hỏng, kệ .”
Tịnh Lai thúc giục nhanh chóng ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-108-ngung-cung-cap-gas.html.]
Trong thời gian , cô Tịnh Lai tại nhà máy chế biến thực phẩm ở phía Tây thành phố cho chính phủ.
Hàng tuần cô nhận gà, giò heo nấu chín và đều mang về cho tủ lạnh của biệt thự, mặc dù là khi nào ăn thì lấy nhưng bao giờ lấy .
“Cô ba cháu lòng tự trọng mạnh lắm, đừng để ý đến con bé. Chỉ là nó thấy ngượng hai con ăn cơm ở nhà cháu thôi.”
Bà Tịnh thầm với Tịnh Thù.
Sau bữa tối, cha Tịnh bỏ bát đĩa máy rửa bát tự động, và gia đình Tịnh Thù trong phòng ăn nhỏ hơn để ăn trái cây bữa tối và tổ chức một cuộc họp gia đình.
Ông Tịnh lên tiếng đầu tiên:
“Tình hình bây giờ còn tồi tệ hơn cả thời kỳ đói kém của chúng . Lúc đó ít chúng còn thể trồng lúa, còn bây giờ thể trồng gì cả.”
“ xem tin tức về mặt trời nhân tạo mà thấy tin tưởng lắm.”
“Mỗi ngày con đều đến khu vực g.i.ế.c mổ ở phía Tây thành phố, giờ thịt gia cầm gần như xử lý hết, quá t.h.ả.m khốc.”
“Cách g.i.ế.c mổ sẽ khiến Ô Thành vài năm tới còn thấy một con vật nào.”
“Đợi khi ăn hết thịt đông lạnh và lô thịt chín , họ sẽ nhận rằng trong thời gian dài tới họ sẽ thịt để ăn nữa.”
Mỗi cô Tịnh Lai nghĩ đến việc thể mấy năm ăn thịt thì cảm thấy khó chịu.
Mẹ Tịnh phát biểu:
“Không rau chúng thể trồng, điện chúng thể tự sản xuất, khí đốt tự nhiên thì chỉ còn cách dùng lò sưởi.”
“Chúng vài tấn than ở sân , nhưng con nghĩ đủ. Họ rằng nhiệt độ cao kéo dài sẽ mực nước biển dâng cao, nếu xảy tình trạng tuyết rơi liên tục thì ?”
“Ngày mai chúng nên mua thêm vài tấn than, chất bên ngoài biệt thự!”
“Được, sẽ xây một căn nhà nhỏ bên ngoài, khi Ngày Tăm Tối kết thúc thì dỡ bỏ.”
Cha Tịnh cũng đồng ý.