Nhiều ghế gỗ lấy củi đốt.
Ngay cả những tấm rèm đỏ trang trí đây cũng lấy chăn.
“Tìm chỗ nào đó .”
Lý Viết Thiên một cái nồi uyên ương đặt bục, và với Tịnh Thù và Lý Thành Long khi họ bước .
Tịnh Thù cảm thấy tiếc, là lát nữa tiện tay cuỗm một cái nồi, thể nấu một bữa lẩu uyên ương?
Những trong sảnh đều đến, xổm bàn, bò , kỳ quặc nhất là ông chủ Lữ, cải tạo cái bàn tròn lớn thành giường tròn, thoải mái đó, ngáp dài và đắp chăn dày.
Ngoài Quân Gia, Kim Bá Bá, Vương Miểu – những Tịnh Thù từ chính phủ, thì còn đều là của ông chủ Lữ!
Có một ông già hói đầu, cầm tấm cửa vẽ nghiêm túc.
Khi ông , Tịnh Thù nhận ông là ai.
Chẳng là hiệu trưởng trường đại học của cô, Vương Chí Nhân ?
“ sẽ giải thích chi tiết vị trí hiện tại của chúng , phức tạp...”
Hiệu trưởng Vương Chí Nhân cầm kết quả quan sát, chuẩn bắt đầu bài diễn văn dài của , thì ông chủ Lữ ngắt lời.
Ông chủ Lữ vô cùng bất mãn:
“Chúng hiểu , ông đừng phức tạp thế, đơn giản thôi, chúng đang ở và về Ô Thành là .”
Hiệu trưởng lúng túng, thở dài:
“Theo dữ liệu chênh lệch thời gian ban đầu, chúng lẽ tiếp tục trôi về hướng Tây, nhưng mà…”
“ mà gì chứ, ông già, ông chuyện mà hồi hộp quá ?”
Ông chủ Lữ thúc giục.
“ mà, chênh lệch thời gian lúc sớm lúc muộn, theo...”
Hiệu trưởng bắt đầu ba hoa ngừng, ông chủ Lữ như đang bơi trong mây mù, đám khác cũng hiểu gì cả.
Vậy rốt cuộc họ đang ở ?
Lý Viết Thiên trầm giọng :
“Ý của thầy Vương là, đây chúng còn trôi dạt, còn mấy ngày nay thì đang xoay vòng ở một chỗ ?”
Hiệu trưởng Vương lau mồ hôi.
Đám , đến cả kiến thức địa lý cơ bản cũng hiểu, mà ông vốn là giáo viên Toán, bắt ông dạy địa lý đúng là cực khổ quá mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tu-tan-the-cung-khong-gian-rubik/chuong-1078.html.]
May là ông học vấn uyên thâm, hiểu nhiều.
“Đám còn bằng lớp học sinh kém nhất mà từng dạy.”
Đang nghĩ , hiệu trưởng Vương thấy một bóng hình quen thuộc trong đám đông.
Ồ, chẳng là Tịnh Thù ? Chính cô sắp xếp cho ông một phòng riêng, đó còn một thanh niên tên Tiểu Lưu chu đáo chuyển hành lý cho ông, mấy ngày qua đối xử với ông .
Hiệu trưởng Vương hắng giọng, lắc đầu:
“Không đơn giản như thế…”
Ông gãi đầu, thấy nghề nghiệp của lên cơn:
“Này Tịnh Thù, em lên đây giải bài .”
Nói xong, hiệu trưởng mới nhận gì đó đúng.
Tịnh Thù bước lên, nhận lấy chiếc bút tự chế của hiệu trưởng, đó lật mặt tấm cửa , vẽ một vòng tròn lớn lồng trong một vòng tròn nhỏ, từng vòng từng vòng thu nhỏ , cuối cùng chỉ điểm trung tâm.
Một nét vẽ liền mạch ngắt, cho đến điểm trung tâm của từng vòng tròn, trông giống như biểu tượng @.
Sắc mặt Tịnh Thù nghiêm túc.
Mấy ngày cô vẫn hiểu, tại mười ngày đầu tiên, theo chênh lệch thời gian thì họ đang theo một hướng, đó mười ngày tiếp theo thì , rút ngắn chu kỳ còn bảy tám ngày, năm sáu ngày, ba bốn ngày.
Đến hôm nay, khi giải thích của hiệu trưởng, cô mới chợt hiểu .
“Thấy hình ? Đây là đường của chúng trong mấy ngày qua.”
“Chúng đang xoay vòng như thế , từ lúc đầu một vòng lớn mất mười mấy, hai mươi ngày, đến bây giờ một vòng nhỏ thể đến một ngày, nên chênh lệch thời gian mới kỳ lạ như .”
Hình vẽ của Tịnh Thù đơn giản đến mức ngay cả ông chủ Lữ – một kẻ dốt nát – cũng hiểu.
Ông gật đầu vẻ hiểu :
“Vậy, bây giờ thế nào để Ô Thành? Làm để liên lạc với ở Ô Thành?”
Tịnh Thù lắc đầu:
“Chúng hiện tại đang nghĩ về việc thể Ô Thành , mà là vấn đề nguy hiểm tiếp theo.”
“Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?”
Ông chủ Lữ quen an nhàn thoải mái, những ngày qua, ngoại trừ quái vật tấn công , thì còn đều yên .
“Chúng thể cuốn một cơn lốc xoáy , tốc độ sẽ ngày càng nhanh hơn, đến lúc đó…”
Tịnh Thù tiếp.