Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:14:03
Lượt xem: 264
Trong lòng hắn ta đang đắc ý, cho nên nói chuyện cũng không quá để ý, trong lòng nghĩ như thế nào, thì trong miệng liền nói ra thế ấy. Hoàng hậu liếc hắn ta một cái, sau một hồi trầm mặc, mới mở miệng nói với hắn ta:
"Tội danh gì chứ? Ta chỉ muốn tiểu hồ ly tinh Tống Ngọc Tịch kia không làm được Thái tử phi, ta lúc nào thì muốn để cho Thái tử ca ca ngươi gánh tội danh hả?”
Mặc dù trong lòng Hoàng hậu không thân thiết với đại nhi tử, nhưng cũng hiểu được tất cả những gì mình có hiện nay, nói trắng ra, chính là nhờ có đứa con trai này mới có. Nếu con trai trưởng không phải là Thái tử, bà ta cũng không có cơ hội làm Hoàng hậu, cho nên, bà ta mới muốn an bài một người của mình hầu hạ phục thị ở bên người Thái tử. Bà ta nhằm vào là Tống Ngọc Tịch, chứ không phải là Thái tử, nhưng những lời này của Hoài Vương lại làm cho bà ta cảm thấy mình đã đào sẵn cho Thái tử một cái hố để nhảy xuống.
Hoài vương cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ khuyết, nói: "Không không không, Thái tử ca ca có thể gánh tội danh gì chứ, ta, là ta nói bậy. Ý chỉ của ngài được tuyên ra, Thái tử ca ca cũng sẽ không ở trước mặt mọi người bác bỏ ý chỉ của ngài đâu, cho nên, ngài cứ yên tâm đi. Nhi tử nhớ rõ đại ân của ngài.”
Ân này, chính là nói để cho hắn được không một nàng thiếp mỹ mạo khuynh thành.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ, chẳng qua chỉ là một ả thiếp thôi, tính là đại ân gì chứ? Ta cảnh cáo con, nếu ả thật sự đến phủ con, thì kiềm chế cho ta một chút, nếu dám chậm trễ chuyện học hành, thì ta còn có thể ban ả cho người khác.”
Hoài vương điện hạ nghe Hoàng hậu nói như vậy, cũng không tức giận, tiến lại gần thay Hoàng hậu ấn đầu, nói: "Mẫu hậu, người cứ yên tâm đi, nhi tử chính là muốn nếm thử mới mẻ, nếm thử mùi vị xong là được, làm sao có thể trầm mê? Điểm lý trí này nhi tử vẫn còn có.”
Hoàng hậu nghe được cam đoan của Hoài vương, lúc này mới gật đầu, trong lòng cảm thấy dễ chịu một chút, vừa định nhắm mắt lại, để cho tiểu nhi tử xoa bóp cho mình, thì Dương ma ma từ bên ngoài vọt tới, vội vàng nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nương nương, Thái, Thái, Thái tử tới rồi."
Hoàng hậu mở to hai mắt, động tác của Hoài vương cũng cứng ngắc lại, vội vàng thu tay lại, lui sang một bên. Thái tử gần như là trực tiếp tiến vào, không cho thông truyền, Dương ma ma vừa dứt lời, ở đầu bên kia Thái tử đã đi qua bình phong, tiến vào trong điện.
Tuy rằng Hoàng hậu cũng biết nên đứng dậy nghênh đón hắn, nhưng trong lòng đang chất chứa bực bội, vì vậy vẫn nằm dài trên giường quý phi, một tay chống trán, diễn đủ dáng vẻ là bà ta đang tức giận.
Sau khi Tiêu Tề Dự tiến vào, thì liền hành lễ với Hoàng hậu, nhưng không đợi Hoàng hậu nói chuyện, hắn đã tự mình đứng dậy, ngồi sang một bên, mở miệng hỏi:
"Đã mấy ngày không đến thăm mẫu hậu, không biết mẫu hậu có khỏe không?"
Lời nói tuy rằng rất khách khí, nhưng vẻ mặt cũng không thân thiết. Hoàng hậu vốn còn muốn ngồi dậy, nhưng giờ thấy hắn nói vậy, thì liền dứt khoát nằm nghiêng xuống, thuận miệng đáp: "Vẫn khỏe, Thái tử một ngày trăm công nghìn việc, nào còn nhớ rõ nơi này còn có một mẫu hậu muốn đến thăm đây?”
Ngữ khí chua xót, Tiêu Tề Dự lại nhếch môi cười, nói:
"Mỗi ngày ta đều phái người đến thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu chẳng lẽ quên rồi sao? Công vụ bận rộn là thật, nhi thần cũng không có cách nào." Quay đầu nhìn thoáng qua Hoài Vương, chỉ thấy Hoài vương không có mệnh lệnh của hắn, còn quỳ trên mặt đất duy trì trạng thái thỉnh an. Tiêu Tề Dự hít sâu một hơi, cũng không mở miệng để hắn ta đứng lên.
Hoàng hậu không chịu được, liền giơ tay lên với Hoài vương, nói: "Thỉnh an muốn thỉnh bao lâu vậy? Vẫn chưa chịu đứng dậy.”
Hoài Vương định đứng dậy, thì lại thấy Tiêu Tề Dự lạnh lùng nói một câu: "Quỳ xuống, ta đã để cho ngươi đứng lên rồi sao?”
Một tiếng lạnh lùng, làm cho Hoài vương không dám không nghe, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hoàng hậu, ý tứ cáo trạng trong mắt rất rõ ràng. Lần này Hoàng hậu thực sự không nhịn được nữa, ngồi thẳng người dậy nói với Tiêu Tề Dự:
"Thái tử đây là có ý gì? Có gì mất hứng, thì trực tiếp nói ra với bổn cung, cần gì phải hành hạ đệ đệ ngươi. Đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh bổn cung.”
Hoài Vương thông minh, vẫn không nhúc nhích, mà là trước tiên liếc mắt về phía Tiêu Tề Dự. Không phải hắn ta nhát gan, mà dường như Tiêu Tề Dự trời sinh có một sự uy nghi, làm cho hắn ta không thể không phục tùng. Quả nhiên, Tiêu Tề Dự vẫn bưng chén trà uống một ngụm, sau đó cúi đầu sửa sang lại ống tay áo căn bản không loạn của hắn, từ đầu đến cuối không hề nói dù chỉ một câu. Hắn không mở miệng, Hoài vương chính là muốn mượn miệng Hoàng hậu cũng không có lá gan này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-192.html.]
Hoàng hậu cũng hận tiểu nhi tử rèn sắt không thành thép, bà ta cũng đã trải bậc thang cho hắn ta như vậy rồi, mà sao đứa nhỏ này không biết xuống đài đây.
Nhưng tiểu nhi tử không đứng lên, bà ta cũng sẽ không đi kéo hắn ta lên, dù sao ở trước mặt Thái tử, vẫn cần thiết duy trì tôn nghiêm của Hoàng hậu. Giờ sau khi bà ta nói xong, mà Hoài vương vẫn không đứng lên, thì người ta chỉ biết nói Hoài vương nhát gan, nhưng nếu bà ta tiến lên đỡ Hoài vương đứng lên, người ta sẽ nói mình sợ uy thế của Thái tử. Vốn bà ta cũng không có tự tin, vì thái độ luôn luôn lạnh nhạt của Thái tử đối với bà ta, nếu lại bị Hoài vương nhát gan liên lụy, như vậy sau này bà ta càng không thể ngẩng đầu lên nổi khi ở trước mặt Thái tử.
Hoài Vương đen sì mặt, chỉ cảm thấy mình là con cá ở trong ao bị liên lụy kia, Thái tử rõ ràng đang tức giận với mẫu hậu, nhưng cuối cùng người chịu ức h.i.ế.p chỉ có hắn ta.
"Nghe nói hôm nay Vương Tân tới thỉnh an mẫu hậu?"
Tiêu Tề Dự cũng không nói thẳng mục đích, tiếp tục đánh Thái Cực quyền với Hoàng hậu, dường như đang tìm kiếm kẽ hở.
Chỉ nghe Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Vương Tân gì hả? Y tới đây để nói gì chứ?" Thái tử biết hành tung của Vương Tân, Hoàng hậu một chút cũng không kỳ quái, thế lực của Thái tử trong cung rốt cuộc có bao nhiêu lớn, ngày thường bà ta cũng có thể ít nhiều cảm nhận được một hai. Đừng nói Vương Tân trong cung Hoàng Thượng, chính là trong điện của bà ta, chỉ sợ cũng có chút tai mắt của Thái tử. Chẳng qua những thứ này cũng không có vấn đề gì, trong cung Thái tử tự nhiên cũng có tai mắt của bà ta, hắn thông minh, nhưng bà ta cũng không ngốc là được.
"Y đến nói với mẫu hậu chuyện sáng nay ta vào cung nói với phụ hoàng, chẳng lẽ mẫu hậu còn không biết?"
Tiêu Tề Dự trấn định, thong dong bình tĩnh nói chuyện, một chút cũng không thấy bối rối. Thản nhiên:
"Mà thôi, nếu mẫu hậu không biết, vậy ta liền một lần nữa nói một tiếng với mẫu hậu là được rồi."
Từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Hoàng hậu, Tiêu Tề Dự nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề: "Ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi đã được định ra, chính là Tống gia cô nương mà mẫu hậu thích. Mẫu hậu định để Tứ đệ cưới Đại tiểu thư Tống gia, mà ta thì nhìn trúng Thất tiểu thư Tống gia, cố ý muốn rước nàng làm phi, không biết mẫu hậu, nghĩ như thế nào?”
Cuối cùng cũng nghe Thái tử nói ra khỏi miệng, lửa giận mà Hoàng hậu đã nhẫn nhịn cả một ngày, giờ khắc này không khỏi bùng lên. Bà ta nói:
"Ta không đồng ý! Tống Ngọc Tịch là loại người gì, mà ngươi cũng dám mở miệng? Sinh ra đã mang dáng vẻ quyến rũ như hồ ly tinh, ngay cả thân phận là một thứ xuất đứng đắn cũng không phải, muốn cưới ả, ngươi điên rồi sao?”
Tiêu Tề Dự nhướng mày cười nói:
"Ta cưới là vì bản thân nàng ấy, cũng không phải là vì thân phận của nàng. Ta đã là Thái tử, cưới vợ thân phận cao thấp thế nào thì có quan hệ gì? Mẫu hậu cần gì phải kháng cự như vậy? Dù sao sau này người sống qua ngày với nàng ấy là ta, nếu mẫu hậu không thích nàng, thì sau khi thành thân ta sẽ không để cho nàng đến thỉnh an mẫu hậu là được.”
Hoàng hậu bị Tiêu Tề Dự làm cho giận điên đến mức không không thốt nên lời. Dương ma ma muốn tiến lên thuận khí cho bà ta, nhưng lại không dám. Hoài vương quỳ gối bên cạnh càng không dám động đậy, âm thầm hy vọng ý chỉ của Trung Thư tỉnh đã được tuyên ra ngoài.
Hoàng hậu tức giận một lúc, mới tự điều chỉnh ngồi trở lại ghế phượng. Sau khi thở ra một hơi thật dài, Hoàng hậu mới bình tĩnh nói một câu:
"Người trong lòng của Thái tử, cũng không phải ta không đồng ý, nhưng đáng tiếc, Thái tử dường như đã chậm một bước. Ngươi nói chính là Thất tiểu thư Tống gia sao? Vừa nãy, trước khi ngươi nói với ta, mà Hoài vương lại đến chỗ ta cầu ý chỉ, cũng muốn nạp Thất tiểu thư Tống gia vào phòng, chỉ sợ lúc này ý chỉ đã được tuyên ra ngoài. Tuy Thái tử đã chọn người này, nhưng chỉ sợ cũng đành phải bỏ qua.”
Khi bà ta vừa nói ra câu này, thì Hoài Vương đã đè đầu xuống thấp hơn, còn Hoàng hậu lại lộ vẻ mặt đắc ý, đôi mắt của bà ta như đang khoét sâu vào Tiêu Tề Dự, dường như muốn nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt của hắn. Nhưng vẻ mặt của Tiêu Tề Dự lại mười phần lạnh nhạt, từ trong tay Bùi Thao ở phía sau nhận lấy một vật, cầm trong tay cũng không nói lời nào, chỉ chậm rãi mở ra trước mặt Hoàng hậu. Sau đó đưa ý chỉ đã được mở ra đến trước mặt Hoàng hậu, nói:
"Mẫu hậu nói cái này hả? Cũng thật kỳ quái, Vi đại nhân nhận ý chỉ từ mẫu hậu, liền trực tiếp đi chỗ ta, nói cho ta biết về ý tứ ban đầu của mẫu hậu. Ta vừa nghĩ liền biết, nhất định là lúc Vương Tân truyền lời, đã không nói tỉ mỉ. Người mà ta nhìn trúng, sao mẫu hậu có thể ban làm thiếp cho Nhị đệ được. Chuyện này cũng quá vô lý. Cho nên đã đè ý chỉ này xuống, không nghĩ tới quả thật là mẫu hậu hiểu lầm, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn.”
Hoàng hậu giật lấy ý chỉ trong tay Tiêu Tề Dự, nhìn từ trên xuống dưới, quả nhiên là ý chỉ đã được đóng dấu Phượng ấn của bà ta, nhưng hôm nay không những được tuyên ra, ngược lại lại rơi vào trong tay Thái tử. Hoàng hậu tức giận nói:
"Ngươi, ngươi, ngươi thật to gan!"