Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:00:00
Lượt xem: 260
Tướng quân phu nhân lúc này mới thấy thuận khí, trước kia bà ta sống ở nông thôn, chịu đủ loại cáu gắt vô cớ này, sau khi đến kinh thành, lại bởi vì tư chất của bản thân mà bị các phu nhân sau lưng bàn tán về sự thô bỉ của bà ta, cho nên bề ngoài nhìn mạnh mẽ, nhưng trên thực tế nội tâm lại yếu ớt, không chịu nổi chút ủy khuất. Mấy năm này cuộc sống khó khăn mới trở nên dễ dàng hơn một chút, nhưng lại không ngờ hôm nay lại bị một tiểu nha đầu mắng, thừa dịp mẹ cả của nàng có ở đây, cơn tức này, bất luận có như thế nào bà ta cũng muốn xả ra một chút.
Vì thế nói với Kỷ Lan: "Cho dù có khoan dung đến đâu, cũng không thể chấp nhận được một nữ tử điêu ngoa như vậy. Hôm nay trước mặt mẹ cả là bà, nàng ta còn dám mắng ta, thì không biết sau lưng sẽ còn nói như thế nào về ta đây, phải xin lỗi, hôm nay nếu nàng ta không xin lỗi ta, thì mối hôn sự này, ta nghĩ vẫn là nên thôi đi."
Tống Ngọc Tịch tức giận đến bật cười, lão bà bà này cư nhiên còn ra vẻ khó khăn để nâng giá trị bản thân lên? Phóng mắt nhìn toàn bộ kinh thành, người có thể ghét bỏ cô nương Tống gia như vậy, thì cũng chỉ có nương nương ở trong cung, bà ta còn thật sự coi mình là nương nương sao?
Kỷ Lan không muốn vì Tống Ngọc Tịch mà đắc tội với vị Tướng quân phu nhân này, nên nhìn về phía Tống Ngọc Tịch, lạnh lùng nói:
"Xem chuyện tốt ngươi làm đi, mau qua xin lỗi Tướng Quân phu nhân."
Mấy vị phu nhân bên cạnh Đào thị cũng là vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch, tựa hồ như nàng thật sự nói điều đại nghịch bất đạo gì, tuy nhiên, cũng không dám mở miệng kêu gào với Tống Ngọc Tịch, chắc cũng sợ tranh cãi trước mặt nàng.
Tống Ngọc Tịch nhìn bọn họ một cái, đi tới trước mặt Tướng quân phu nhân, lưng ưỡn thẳng hơn ai hết, nói: "Ta không nói sai, cho nên sẽ không xin lỗi. Đây vốn là chuyện của Tống gia chúng ta, tay của Tướng quân phu nhân có dài đến đâu, cũng không nên đến Tống gia chúng ta quản đông quản tây đâu nhỉ? Người biết thì nói Tướng quân phu nhân nhiệt tình, người không biết có khi sẽ nói Tống gia chúng ta là do Tướng quân phu nhân làm chủ đấy?”
Tướng quân phu nhân đã tức giận đến mặt đỏ tai hồng, không nói nên lời. Kỷ Lan vỗ bàn một cái, giận dữ nói:
"Ngươi im miệng cho ta! Ra cái thể thống gì nữa! Hôm nay, nếu ngươi không xin lỗi Tướng quân phu nhân, cho dù phụ thân ngươi trở về, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng chuyện hôm nay đã biến thành chuyện lớn rồi, chủ mẫu Tống gia tức giận, sợ rằng Thất tiểu thư này sẽ gặp tai ương.
Tống Ngọc Tịch giương mắt nhìn Kỷ Lan một cái, nói:
"Mẫu thân muốn không buông tha cho ta thế nào? Đánh ta? Mắng ta? Vì cái gì? Bởi vì ta đã nói một câu Tướng quân phu nhân là gà mái gáy sáng [1], nhúng tay vào chuyện hậu viện Tống gia của chúng ta sao? Tốt thôi, nếu mẫu thân muốn trừng phạt ta, ta sẽ đi hỏi người khác, chuyện này rốt cuộc là do ta sai, hay vẫn là Tướng quân phu nhân sai! Nói như thế nào thì ta cũng là huyện chủ do Hoàng thượng thân phong, mẫu thân đương nhiên có quyền phạt ta, nhưng nếu không thể đưa ra một lý do khiến ta tin phục, thì chỉ sợ sẽ bị mọi người nói ra nói vào.”
[1] gà mái gáy sáng: ngày xưa ví von phụ nữ trộm quyền loạn chính
Lời đã nói đến nước này, cho dù là ai cũng có thể nghe ra, vị Thất tiểu thư Tống gia này tuyệt đối cũng không dễ tính giống như bề ngoài của nàng. Hơn nữa, càng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, Tống lão phu nhân ngã xuống, Quốc công gia cư nhiên không để Tống phu nhân chưởng quản hậu viện, ngược lại lại để cho một tiểu cô nương mười bốn tuổi tiếp nhận. Tướng Quân phu nhân trông có vẻ tức giận không thể kìm được, nhưng thấy Tống phu nhân Kỷ Lan không thể làm gì được Tống Ngọc Tịch, thì trong lòng có chút hối hận, vạn nhất Kỷ Lan chọc giận Tống Ngọc Tịch, dứt khoát hủy đi hôn sự này, vậy khi bà ta trở về, cũng không có cách nào bàn giao được với Trương gia, vốn chính là bà mối đưa canh thiếp tới, nếu hôn sự không kết thành, ngược lại lại triệt để đoạn tuyệt với Tống gia, vậy thì chính là tiền mất tật mang rồi.
Nhất thời mềm nhũn, ngồi trở lại ghế, vị phu nhân ngồi bên cạnh cũng không dám nói chuyện, chỉ đi tới bên cạnh bà ta giúp bà ta thuận khí. Tướng quân phu nhân nếm được lợi hại, cho nên cũng không dám tranh cãi trực tiếp với Tống Ngọc Tịch, trong lòng thầm mắng tiểu cô nương này, so với người phụ nữ lưu manh bà ta gặp ở nông thôn năm đó còn lợi hại hơn nhiều. Người phụ nữ lưu manh nhiều nhất là chửi bới vô lý, nhưng nha đầu này là trong bông giấu kim, trong lời nói có mang theo gai nhọn có thể đ.â.m thủng gan tim phèo phổi của người khác.
"Nếu mẫu thân không ngại mọi người đàm tiếu, thì cho dù ta có bị phạt cũng không sao cả, ta vốn là đứa nửa đường được nhận về, đã quen bị mọi người cười chê, chỉ sợ đến lúc đó lại liên lụy Đại tỷ tỷ... Như vậy, mẫu thân còn muốn phạt sao?”
Tống Ngọc Tịch đã nói rõ ràng, cho dù Kỷ Lan có thể phạt nàng, nhưng nàng cũng tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, dù sao bản thân nàng cũng không có thanh danh gì, đến lúc đó cùng lắm là cá c.h.ế.t lưới rách, nhất định sẽ liên lụy đến con gái bảo bối của bà ta. Ngay lúc mấu chốt Tống Ngọc Thiền và Định vương muốn đính hôn này, Kỷ Lan tuyệt đối sẽ không nguyện ý để Tống gia dính vào tin đồn gì không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-166.html.]
Kỷ Lan hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt, nhưng lại không có gan trở mặt hoàn toàn với Tống Ngọc Tịch, bởi vì bà ta biết, những gì nha đầu này nói chính là những gì nàng nghĩ ở trong lòng, nàng thật sự không sợ thanh danh của mình bị liên lụy. Giống như nàng tự mình nói, từ lúc nương của nàng đến phủ Quốc công làm thiếp, thì thanh danh của nàng đã không còn, nhưng nhiều năm như vậy nàng lăn lộn cho tới giờ, có thể thấy nàng thật sự không quan tâm đến thanh danh của mình, nhưng Thiền tỷ nhi thì khác. Thiền tỷ nhi vẫn còn là một khối mỹ ngọc, cho dù lúc trước bị Tần thị chèn ép, nhưng suy cho cùng, cũng chưa truyền ra điều gì không tốt, trong thời gian đính hôn với Định vương, tuyệt đối không thể vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà gây ra chuyện tổn hại.
Nghiến răng nghiến lợi nói với Tống Ngọc Tịch:
"Cút ra ngoài."
Tống Ngọc Tịch cười lạnh một tiếng, lại nhìn thoáng qua Tướng quân phu nhân Đào thị và Thượng thư phu nhân Vệ thị, hai người bị nàng nhìn thì có chút chột dạ, bất giác cúi đầu. Tống Ngọc Tịch đến náo loạn một chút, thì trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mặc dù nàng cũng không trông cậy vào chuyện này, có thể quấy nhiễu đến hôn sự hai nhà, nhưng ít nhất, cũng phải khiến cho bọn họ chột dạ ở trong lòng mới được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ Lan hạ lệnh đuổi nàng ra ngoài, cho nên nàng không thể không đi, nhưng vẫn cố tình quy củ hành lễ với người có mặt, sau đó chí khí hiên ngang đi ra ngoài.
Sau khi Tống Ngọc Tịch rời đi, một vị phu nhân mặt dài ngồi bên cạnh Tướng quân phu nhân, lúc trước cũng không dám nói chuyện, nay liền mở miệng nói với Kỷ Lan: "Tống phu nhân, Thất tiểu thư nhà ngươi thật là lợi hại nha! Ta nhìn qua vô số quý nữ ở kinh thành, nhưng cũng chưa từng gặp qua người thô bỉ ngoan độc như nàng ta.”
Kỷ Lan lập tức lộ ra bộ dạng bất lực, nói: "Ầy, tất cả đều là do phụ thân nó sủng ái, giống y hệt mẫu thân của nó, ở trước mặt ta thì kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng ở trước mặt phụ thân, thì lại giả bộ nhu nhược, thiện lương. Nam nhân vốn đã yêu thích dạng nữ tử biết câu hồn, sau khi di nương nó vào phủ, thì được tôn vinh như vợ cả, cho nên nó làm sao còn để ta vào mắt chứ.”
Các phu nhân bên cạnh cũng có vẻ đã từng trải qua chuyện trượng phu bị hồ ly tinh quyến rũ, câu dẫn, cho nên sau khi nghe Kỷ Lan nói, thì dường như cũng có chút đồng cảm. Ngay cả khi nhìn Kỷ Lan cũng có thêm một chút thân cận, thậm chí bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc trước cũng vì vậy mà dần dần phai nhạt.
Vệ thị lập tức nói: "Ôi chao, chuyện này không thể được, quy củ vẫn phải có. Nếu hai mẹ con nàng ta thật sự là như thế, thì cũng thật quá đáng ghét. Tống phu nhân quản gia trong hoàn cảnh như vậy, thật sự không dễ dàng nhỉ.”
Kỷ Lan khiêm tốn xua xua tay, nói: "Đã để cho mấy vị phu nhân chê cười rồi.”
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Kỷ Lan nói sang chuyện khác, hướng Tướng quân phu nhân, người phải chịu ủy khuất nghiêm trọng nhất, hỏi: "Đúng rồi, đại thọ tám mươi của lão phu nhân Tướng phủ là vào lúc nào? Phủ Quốc công chúng ta cũng phải chuẩn bị lễ mừng mang tới cửa mới đúng.”
Nhắc tới chuyện nhà mình, Tướng quân phu nhân cũng buông xuống khó chịu vừa nãy, trả lời Kỷ Lan: "À, vào ngày bảy ngày sau, ngày mùng tám, đến lúc đó Tống phu nhân chỉ cần tới cửa chúc mừng là được, ngươi có thể đến cửa đã là bồng tất sinh huy (vẻ vang cho kẻ hèn này) rồi." Đào thị cũng không muốn náo loạn với Kỷ Lan, bất kể có phải là vì tiểu công tử Trương gia hay không, thì bà ta đều muốn có mối quan hệ tốt với phủ Quốc Công, chỉ là vừa nãy bị nha đầu kia làm cho rối loạn mất phương hướng mà thôi.
Kỷ Lan cũng biết bà ta có ý muốn làm lành, thì khách sáo gật đầu, chuyện nên thương lượng cũng đã thương lượng xong, Đào thị cùng Vệ thị lần lượt đưa ra cáo từ, những phu nhân khác cũng đi cùng hai người bọn họ, cho nên đương nhiên cũng không có đạo lý lưu lại. Trước khi đi, bọn họ cũng định ra thời gian hạ sính riêng với Kỷ Lan, Trương gia dự định sẽ hạ sính vào mười ngày sau, còn Đỗ gia thì là năm ngày sau.
Sau khi nói xong, Kỷ Lan tự mình đưa mấy vị phu nhân ra ngoài.
Lúc trở lại chủ viện, thì thấy Tống Ngọc Thiền đã ở trong phòng chờ bà ta. Lúc trước Tống Ngọc Thiền vẫn luôn trốn ở đằng sau tấm bình phong không đi ra, đương nhiên đã nghe hết nội dung nói chuyện của bọn họ, kể cả chuyện Tống Ngọc Tịch đại náo.
Thấy Kỷ Lan trở về, sắc mặt cũng không khá hơn, Kỷ Lan đi qua, nói:
"Con nghe thấy rồi thì cũng cứ để thế thôi, cũng đừng đi tìm sát tinh kia, hiện giờ con là mỹ ngọc, còn nó là đá vụn, con không cần phải tự mình động chạm vào nó, đợi đến khi con đính hôn với Định vương, sau khi thành thân, mẫu thân sẽ nghĩ cách xử lý nó." Bà ta biết vừa này Tống Ngọc Thiền nghe được chuyện Tống Ngọc Tịch đến đại náo, sợ nàng ta xúc động, đi tìm phiền toái nơi Tống Ngọc Tịch, gây ra chuyện vào thời điểm mấu chốt này, nên mới khuyên bảo như vậy.