Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-07-19 14:23:09
Lượt xem: 268
Kỷ Trữ thị đã chết, Kỷ Sóc, Kỷ Mang đều phải từ quan ở nhà chịu đại tang. Kỷ Triều vốn không có chức quan, cho nên cũng không bị ảnh hưởng, mà trên người Kỷ Sóc vốn cũng không còn chức quan, cho nên, cũng không bị ảnh hưởng lớn. Chỉ có Kỷ Mang, phải từ chức tả thiêm đô ngự sử [1], hơn nữa để biểu lộ lòng hiếu thảo, ông ta còn dứt khoát chuyển toàn gia đến dưới chân núi nghĩa trang của Kỷ Trữ thị, nói là muốn làm bạn với mẫu thân ba năm, hành động này đã đạt được khen ngợi của cả triều.
[1] Tả thiêm đô ngự sử: là một chức quan trong Đô Sát Viện, đứng sau Tả phó đô ngự sử. Ban đầu là hàm chánh ngũ phẩm, sau thăng thành chánh tứ phẩm.
Đối với biến cố của Kỷ gia, người chịu ảnh hưởng lớn nhất trong Tống gia chắc hẳn là Kỷ Lan. Sau khi bà ta trở về từ Kỷ gia, liền một mực ăn chay, mỗi ngày đều giống như là nhập tu, một khi quỳ trước Phật thì chính là nửa ngày, cực kỳ thành kính.
Mà Tống Ngọc Thiền thì đi qua lại tương đối gần với Kỷ Uyển Ninh, suốt ngày, hai người không biết đang làm cái gì, không phải ở Tống gia thì chính là ở Kỷ gia, Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu, thân thiết gần gũi hơn so với trước kia rất nhiều.
Tống Ngọc Tịch cảm thấy Kỷ Trữ thị c.h.ế.t quá kỳ quặc, còn từng hoài nghi không biết có phải tiêu Tề Dự làm hay không, về sau còn cố ý để cho Thu Đồng mang hộ phong thư cho Tiêu Tề Dự để hỏi chàng, nhưng Tiêu Tề hồi âm nói: Cho dù ta muốn g.i.ế.c bà ta, thì cũng phải để qua một thời gian nữa, nàng vừa mới đến náo loạn ở Kỷ gia, lão thái bà kia liền chết, thì không phải là ta kiếm chuyện cho nàng sao?
Nàng ngẫm lại thì cũng thấy đúng, Tiêu Tề Dự còn không đến mức hoàn toàn không xem xét ảnh hưởng của chuyện này đối với nàng. Nhưng nếu không phải Tiêu Tề Dự làm, vậy ai lại có thể có ân oán lớn như vậy với Kỷ Trữ thị chứ? Dù sao Tống Ngọc Tịch cũng chắc chắn Kỷ Trữ thị tuyệt đối không phải người sẽ tự sát.
“Bà ta đương nhiên không có khả năng tự sát, nếu bà ta là người gặp phải chút chuyện đã liền tự sát, thì bà ta làm sao có thể sống mà làm xằng làm bậy hơn sáu mươi năm cơ chứ?”
Đối với cái c.h.ế.t của Kỷ Trữ thị, Lâm thị cũng có lý giải của riêng mình, suy nghĩ của hai mẹ con cũng không khác biệt nhau lắm, chẳng phải vậy sao, thừa dịp bốn phía không có người, hai người bắt đầu cùng nhau thảo luận.
Tống Ngọc Tịch vừa bóp chân cho Lâm thị, vừa nói: “Vậy người cảm thấy là ai làm?”
Lâm thị tựa vào đệm, gần đây ngủ không ngon giấc, khiến sắc mặt bà trắng bệch, Tống Ngọc Tịch cũng là lần đầu tiên biết, thì ra mang thai đứa bé lại vất vả như vậy, nàng càng có thể thể nghiệm được cảm giác của Lâm thị mang thai nàng năm đó, không chỉ không phải là hài tử của nam nhân mình thích, mà còn phải chịu đựng nỗi đau trong quá trình mang thai, quả thực là sự tra tấn kép, nghĩ tới đây, lực tay không khỏi lại nhẹ nhàng thêm vài phần.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm thị mới trả lời câu hỏi của nữ nhi, bà nói: “Hiện tại là ai, thì ta cũng không thể nói rõ, chờ xem là được, xem sau khi Trữ thị chết, thì ai là người hạnh phúc nhất là sẽ biết.”
Tống Ngọc Tịch bật cười, nói: “Vui nhất đương nhiên là phu nhân Bình Dương hầu rồi, bà ta hận lão thái quân cả đời này, mong muốn mấy chục năm đột nhiên cuối cùng cũng thực hiện được, còn không phải nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh lại sao?”
Lâm thị hừ lạnh một tiếng, nói: “Bà ta đích thật là hy vọng Trữ thị chết, điều này không sai, nhưng chưa chắc hy vọng chuyện này xảy ra vào lúc này. Trữ thị vừa chết, Kỷ gia sẽ phải từ biệt với triều đình, suốt ba năm, hai lão gia Kỷ gia đều không thể vào quan trường nhậm chức, điều này đối với Kỷ gia vừa mới chịu thất bại lớn mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Nói xong những chuyện này, Lâm thị liền buông chân xuống, ngồi thẳng người, nâng bụng cố hết sức đứng lên. Tống Ngọc Tịch thấy bụng bà trông còn lớn hơn khay đan, nghĩ đến phải làm thế nào mới có thể sinh ra được vật nhỏ này, nên lên tiếng hỏi:
“Nương, đại phu nói người bao giờ mới lâm bồn?”
“Tầm giữa tháng sau. Đã vào tháng Chạp, mà cũng không nói cho ta biết sẽ sinh ra trai hay gái!” Trên mặt Lâm thị lộ ra thần sắc khó xử, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng đã sinh qua hai đứa con, nhưng lần này so với hai đứa trước kia, chênh lệch mười năm, kinh nghiệm lúc trước cũng không biết còn có thể dùng được hay không, cho nên vẫn có chút căng thẳng.
Tống Ngọc Tịch cười nói: “Dù sao người sinh trai hay gái, thì cha con sẽ đều vui vẻ!”
Lâm thị nguýt Tống Ngọc Tịch một nói, nói: “Con bớt trêu ghẹo ta đi, ông ấy chính là muốn dùng hài tử để vây khốn ta đấy.”
“Vây khốn người?” Tống Ngọc Tịch đỡ bà đến bên cửa sổ ngắm hoa, nói: “Hiện giờ đại cừu nhân (kẻ thù lớn) Trữ thị của người cũng đã chết, Chu thị cũng rơi xuống kết cục như vậy, thù lớn của người đã được báo, người không ở đây, thì còn muốn đi đâu chứ?”
Lâm thị xem như không có chuyện nào là không nói với Tống Ngọc Tịch, đối với nữ nhi này cho tới bây giờ bà chưa từng giấu diếm điều gì, bao gồm cả tình cảm của mình, Lâm thị luôn cảm thấy có lúc suy nghĩ của nữ nhi còn thành thục hơn với so với bà một chút, có rất nhiều chuyện, Lâm thị cũng nguyện ý nói với Tống Ngọc Tịch.
“Lúc trước ta từng nghĩ, nếu mượn tay Tống gia, khiến cho Trữ thị và Chu thị sụp đổ xong, thì sẽ treo cổ tự sát, hoặc sẽ đi xa tha hương, dù sao con và ca ca của con đều đã lớn. Ca ca con có thể tự mình sinh hoạt, còn con lại ở Tống gia, cũng sẽ không bị khi dễ nữa, nhưng bây giờ... muốn đi cũng không đi được nữa rồi.”
Ý nghĩ này của Lâm thị, Tống Ngọc Tịch đã sớm biết, vẫn chưa cảm thấy có gì ngạc nhiên, nói: “Ừm, hiện tại là không thể được rồi, nếu người rời đi, thì xem con sẽ ngược đãi thằng bé như thế nào!”
Tống Ngọc Tịch chỉ chỉ vào bụng Lâm thị, còn đưa tay chọc chọc bụng. Lâm thị bị nàng chọc cười, cảm giác bi thương vừa mới dâng lên đã bị đè xuống, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào một gốc cây hoè già cao chót vót ở trong viện, trong đôi mắt cũng xác thực nhiều thêm một chút cảm giác chấp nhận số mệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-142.html.]
Bà không nghĩ tới mình kiên trì nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là đi đến một bước này, hơn nữa lui cũng không thể lui. Lúc trước đến Tống gia, là vì muốn đối phó với Kỷ gia, bây giờ Kỷ gia đã sụp đổ, bà đã không còn ý nghĩa để ở lại đây, nhưng trong bụng lại có thêm một đứa trẻ.
Kỳ thật khi vừa mới bắt đầu bà cũng cảm thấy bất an với suy nghĩ kia của mình, chắc hẳn Tống Dật cũng biết, chỉ là không nói ra mà thôi, cho nên mới âm thầm đổi canh tránh thai của bà. Người này để lưu lại bà, mà dùng hết tâm tư của mình, nhìn như ôn nhu triền miên, nhưng thật ra là âm thầm từng bước ép sát, cho đến khi bức bà lui cũng không thể lui, chỉ có thể cam tâm ở lại bên cạnh y, không nỡ thoát khỏi sự ôn nhu của y.
Loại ôn nhu này, không chỉ biểu hiện ra trong sự sủng ái của hắn đối với mình, mà còn có sự bao dung đối với Tống Ngọc Tịch, sự thiện ý đối với Kỷ Hành, sự sủng nịch vô điều kiện đối với mình, còn có sự thông thái của lão phu nhân Tần thị, mỗi một điều đều khiến cho bàluyến tiếc rời đi, mà hôm nay, lại còn có thêm một lý do.
“Đúng rồi, tổ mẫu con có nói, mấy ngày nữa đại sư Linh Nhất chùa Bạch Mã sẽ trở về núi, bào chúng ta đi cầu một bùa an sản (bình an sinh sản).” Lâm thị nhớ tới chuyện này, liền nói với Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch đã nghe Lâm thị nhắc qua một lần từ lâu, nên cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Người có thể đi lên được không? Chân của người sưng như thế này.”
Lâm thị cúi đầu nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy bụng, đành nói: “Ta có thể đi thì đi, nếu không nhúc nhích nổi thì sẽ ngồi kiệu nhỏ, không có việc gì đâu. Cũng không thể để lão phu nhân tự mình đi, ta lại ở nhà không động đậy được. “
Tống Ngọc Tịch nghe bà nói vậy, thì cũng nở nụ cười: “Ừm, không sai, không sai, có chút ra dáng làm vợ người rồi.”
Lâm thị cũng không lưu tình, tiến lên véo má Tống Ngọc Tịch, nói: “Ngứa da có phải không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Ngọc Tịch nào dám dây dưa với bà, sau khi tránh thoát, liền chạy ra ngoài, đến ngoài cửa mới làm một khuôn mặt nhí nhảnh với Lâm thị, Lâm thị tức giận lườm nàng một cái, phất tay để cho nàng đi mau đi. Mai Tường đỡ bà ngồi xuống, rồi nói:
“Di nương thật sự là có phúc lớn, tiểu thư hiểu chuyện lại có năng lực.”
Lâm thị thở dài, nói: “Ầy, cũng không biết tương lai như thế nào đây.”
Vừa đúng lúc Triêu Nhan bưng hoa khô đã phơi nắng vào, thấy Lâm thị cảm khái như vậy, thì tiếp lời: “Di nương còn lo lắng cho tiểu thư làm cái gì nha! Tiểu thư bây giờ là thân phận gì, tương lai nhất định sẽ gả cho một gia đình tốt, dù sao cũng sẽ không kém, di nương cứ chờ để hưởng phúc đi. Nếu ngài lại sinh thêm một tiểu công tử cho công gia, công gia còn phải nâng ngài lên tận trời đó, ngài có tin hay không?”
Lâm thị tức giận vỗ bàn, nói: “Được được, đám nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà các ngươi, giờ cư nhiên còn học tiểu nữ nhi kia, trêu ghẹo ta.”
Mai Tường cùng Triều Nhan nhặt hoa khô, để mặc Lâm thị “tức giận”, Lâm thị thấy mình ở trước mặt nha hoàn càng ngày càng không có uy, thì lại một trận than ngắn thở dài, vịn eo, ưỡn bụng, dựa vào trên ghế dài nghỉ ngơi.
Vốn là không có ý định đi theo, nhưng Tống Ngọc Tịch lo lắng việc Lâm thị ngồi kiệu, nghĩ rằng nếu mình có ở đấy thì tốt xấu gì cũng chiếu cố được cho bà, vì thế liền đi theo.
Trước khi đi, còn đi chủ viện hỏi ý, hiện tại Kỷ Lan suốt ngày niệm kinh, cũng không quản lý việc gì. Sau khi Tống Ngọc Tịch đi vào, ngay cả mặt bà ta cũng không thấy, nàng cùng Lâm thị hai người chờ hơn một canh giờ, Kỷ Lan cũng không đi ra. Lâm thị đứng đến chân có chút mềm nhũn, cuối cùng vẫn là Tống Dật trở về, cho người triệu hai người về.
Hiển nhiên Kỷ Lan không có khả năng đi Bạch Mã tự cầu an sản cho Lâm thị, cho nên, hôm nay lên đường cũng chỉ có ba người Tần thị, Lâm thị và Tống Ngọc Tịch. Tống Dật phái năm mươi phủ binh đi theo, trên đường đi cũng còn nhiều thứ khác phải lo, nên còn mười mấy bà tử nha hoàn đi cùng, một chuỗi người dài liền cùng nhau ra cửa.
Chùa Bạch Mã nằm ở vùng phía tây ngoại ô, nghe nói trăm năm trước là nằm ở trong kinh, nhưng về sau bởi vì vì tân đế thay đổi, chùa Bạch Mã liền được chuyển đến vùng phía tây ngoại ô, mặc dù vậy, tín đồ vẫn rất nhiều, một số người thành kính, sẽ đến chân núi trước một hoặc hai ngày để ở, vì mong đến kịp ngày lành, lên núi từ sáng sớm để có thể giành được thắp hương đầu tiên.
Mấy người Tống Ngọc Tịch đương nhiên sẽ không đi giành được thắp hương đầu tiên, dù sao đi theo một đại bảo bối như Lâm thị, có thể lên núi vào buổi trưa đã là rất tốt rồi.
Tuy Lâm thị có chút phí sức, nhưng có Tống Ngọc Tịch và Triêu Nhan mỗi người đỡ một bên, cũng đi được không ít, sản phụ đi theo phía sau cũng nói thể chất của Lâm thị rất tốt, nghe vậy trong lòng Tống Ngọc Tịch lập tức muốn đáp, thể chất còn có thể không tốt sao? Tống Dật đổi tất cả canh tránh thai của Lâm thị, thành đều dược liệu bồi bổ quý giá, ngay cả phương thuốc cũng là lấy do Lỗ Thái y, ngự y chuyên dụng của Hoàng thượng tự tay viết.
Tống Ngọc Tịch đơn giản tính qua giá cả của chén thuốc kia, một bát tối thiểu ba mươi lượng bạc là ít, mà loại thuốc này, có khả năng Lâm thị đã uống được hai năm, thân thể được nuôi tốt, sau đó mới có thai, toàn bộ quá trình mang thai vô cùng thuận lợi, ngoại trừ nôn mửa và phù nề, thì hầu như không phát sinh bất cứ tình huống bất thường nào, có thể thấy thuốc kia rất hiệu quả. Uống vào hơn hai vạn lượng bạc, có thể không có hiệu quả sao? Cũng chính vì Tống Dật có tài sản như vậy, sẵn sằng chi lớn như vậy, lại có tình yêu như thế... Cho nên thật sự không phải vì Tống Ngọc Tịch có tư tâm phá rối, mà đối với Lâm thị mà nói, có một nam nhân như vậy vì bà mà trả giá, cho dù không phải cha ruột của Tống Ngọc Tịch, thì nàng cũng hy vọng Lâm thị sẽ ở cùng một chỗ với người đó.
Tần thị thật sự sáng suốt, xương cốt cũng khoẻ mạnh, không vì Lâm thị có thân phận là di nương, mà có bất cứ biểu hiện không coi trọng nào, trên đường leo núi, bà là người dẫn đầu, phía sau có phủ vệ và kiệu nhỏ đi theo.
Chùa Bạch Mã ở giữa sườn núi, cũng không tính là cao, Lâm thị được người dìu, sau khi nghỉ ngơi hai ba lần, thì đoàn người cũng leo được lên núi. Trên núi đã sớm có tăng nhân tiếp đón chờ ở trước cửa núi, trước đó đã có tiểu sa di dẫn đường, chờ sau khi Tần thị lên núi, thì trực tiếp mời vào trong thiền viện của thiền sư Linh Nhất.