Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:59:26
Lượt xem: 284
Tiêu Tề Dự mím môi cười cười, như thể làm tan chảy tảng núi băng trong lòng Tống Ngọc Tịch. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu, vốn lòng phòng bị kiên cố như sắt, đã sụp đổ ầm ầm trước một nụ cười lơ đãng của một người nam nhân. Hóa ra nàng không phải là người có ý chí sắt đá, chỉ là đã sớm rơi vào tay giặc mà không biết mà thôi. Có lẽ kể từ cái nhìn kinh sợ thoáng qua ở kiếp trước, nàng cũng đã mến mộ chàng rồi.
Nàng cúi đầu xoa xoa nước mắt, nhỏ giọng nói một câu:
"Ta mới mười ba, chàng muốn hôn ta, thì chính là tên biến thái!"
Tiêu Tề Dự nhanh chóng hôn chụt lên môi nàng một cái. Tống Ngọc Tịch muốn ngăn cũng không kịp, cảm xúc dịu dàng như lông vũ phớt qua làm cho nàng trừng lớn hai mắt, bộ dáng khả ái, làm cho Tiêu Tề Dự không nhịn được mà véo má nàng. Tống Ngọc Tịch vội vàng xua tay, chân tay luống cuống đẩy Tiêu Tề Dự ra, sau đó che mặt và miệng của mình, mặt đỏ tới mang tai thẹn thùng nhìn chàng. Từ kiếp trước cho tới nay, nàng chưa từng gần gũi với ai... À, nói đúng ra thì tựa hồ chỉ có một nam nhân mà nàng không biết thân phận kia... Nhưng lúc đó toàn thân nàng như nhũn ra, ý thức mơ hồ, căn bản không biết mình đang làm gì, nhưng lúc này thì khác, mắt nàng vẫn có thể nhìn thấy, mũi cũng có thể ngửi được, thậm chí tay cũng có thể chạm vào......
"Được rồi, ta đã đóng dấu lên rồi đấy, từ nay về sau nàng không được nói nhảm như vậy nữa! Đúng như nàng nói, bây giờ nàng tuổi còn quá nhỏ, chờ đến khi nàng mười sáu, hoặc là mười lăm cũng được, ít nhất là sau khi nàng cập kê, ta sẽ cưới nàng! Không làm thiếp, làm chính thê! Được không?"
Tiêu Tề Dự vươn tay ôm chầm lấy nàng, không cho phép nàng thẹn thùng nữa, ôm lấy eo thon của nàng, nói: "Không cần lo lắng. Cho dù ở phương diện nào, thì hai chúng ta cũng là tuyệt phối. Tuổi tác không chênh lệch lắm, kinh nghiệm sống cũng không khác biệt. Về sau hằng năm cứ vào sinh nhật nàng, thì ta đều sẽ cho người b.ắ.n pháo hoa."
Tống Ngọc Tịch kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tề Dự, nói: "Pháo hoa b.ắ.n lúc sinh nhật của ta, là do chàng cho người phóng?"
Tiêu Tề Dự cũng có vẻ kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch, nói: "Nàng không biết? Ta vẫn luôn cho rằng là nàng biết."
Tống Ngọc Tịch nghĩ nghĩ, sau đó đột nhiên giẫm lên mu bàn chân của Tiêu Tề Dự một cước, nói: "Ta làm sao mà biết! Chàng đã từng nói với ta sao? Ai nói cho ta biết?"
Tiêu Tề Dự giơ chân, hét lên: "Việc này không cần nói. Nàng cứ nghĩ mà xem, ngoại trừ ta ra, thì còn ai có hứng thú với một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi hả? Nàng đừng nói cho ta rằng nàng cho rằng đấy là do Định Vương làm nhé, hắn làm gì có cái bản lãnh đó chứ. Nàng đừng tưởng rằng chỉ là chuyện phóng pháo hoa đơn giản, chuyện này liên quan đến rất nhiều nơi! Đống pháo hoa kia đều là do ta bảo Quan Pháo Phường làm đấy, thì mới giấu diếm được Nội Đình Tư, ra tay lớn như vậy, ngoại trừ ta ra, còn ai có thể làm được?"
Trong đầu của Tống Ngọc Tịch giống như cũng có pháo hoa nổ bùm bùm! Tất cả gánh nặng tâm lý, tại thời khắc này dường như đều biến thành động lực ngọt ngào. Nàng vẫn có chút không thể tin nổi, mà nói: "Thế nhưng. . . Chàng, chàng đều gửi cho ta một phong thơ vào đúng sinh nhật của ta... Trên thơ..."
Tống Ngọc Tịch còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tề Dự cắt ngang, vẫn thấy rất tự hào mà nói: "Ta dùng bút chu sa và ấn triện giám quốc chỉ dùng phê tấu chương để gửi thư cho nàng! Thủ bút lớn như vậy, nàng có cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà đ.â.m lo sợ) hay không?
". . ."
Tống Ngọc Tịch nhìn hắn, quay mặt ghét bỏ, lạnh lùng nói một câu: "'Kinh' thì đúng là có, nhưng 'sủng' ở chỗ nào? Một câu 'thận ngôn thận hành (cẩn thận hành động và lời nói)', còn một câu là 'không kiêu không ngạo (không được kiêu ngạo hống hách)' thì nào có ý 'sủng' chứ?"
Tiêu Tề Dự có chút không phục, nói:
"Thận ngôn thận hành là để cho nàng rời xa tiểu tử Tiêu Tề Hoàn kia! Không kiêu không ngạo là để cho nàng đừng vì được ta sủng ái mà kiêu ngạo, tất cả đều là lời răn dạy tốt đẹp chỉ vì muốn tốt cho nàng, làm sao mà nàng lại không nhìn ra được lòng tốt của ta chứ."
Tống Ngọc Tịch đột nhiên cũng không muốn nói chuyện với chàng nữa. Nàng dường như cũng hơi tin tưởng, vì sao chàng nói yêu thích mình ở kiếp trước, nhưng đến cuối cùng lại cũng không làm cái gì, cũng không nói cho nàng biết, chỉ là đợi đến khi nàng cô độc c.h.ế.t đi, mới đi nhặt xác thay nàng... Với cách làm này của chàng, thì nếu không phải chàng chính miệng nói ra, thì e rằng kiếp này cũng sẽ còn tiếp tục mơ mơ hồ hồ như vậy mà trôi qua.
Tiêu Tề Dự nhìn nàng lại có vẻ rầu rĩ, thì đành lên tiếng:
"Được rồi được rồi. Lần sau ta sẽ cố gắng viết dịu dàng hơn một chút."
Lúc này, trong lòng Tống Ngọc Tịch mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nàng cúi đầu nhìn giày thêu của mình, vô thức di di mũi giày hai lần, rồi nói: "Thân phận của ta, chàng cũng biết rồi... Mà ta không muốn làm thiếp, cũng không muốn đối phương có những vướng bận khác trong tình cảm, chuyện này, chàng nghĩ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-130.html.]
Tiêu Tề Dự nhìn nàng, thở ra một hơi, nói: "Ta biết nàng không muốn làm thiếp, mà ta cũng không muốn để cho nàng làm thiếp! Chuyện thân phận của nàng, đương nhiên không cần nàng lo lắng, cứ giao cho ta là được rồi. Ta không viết những lá thư mùi mẫn, nhưng vẫn có chút bản lãnh đối với những chuyện này, nàng nhìn xem, không phải lần này, ta đã thành công rồi sao? Về phần có những tình cảm vướng bận khác, thì ta cảm thấy ta sẽ không có, bởi vì ta đủ dứt khoát, trái lại ta rất lo lắng nàng đấy! Hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, quấy đến mức ta không yên lòng nổi."
Tống Ngọc Tịch khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn: "Đừng thay đổi chủ đề, chàng biết ta đang nói tới cái gì. Kiếp trước chàng có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh như vậy, còn có tiểu thư Quách gia nữa, nàng ấy mới là Thái Tử Phi thực sự. Ta có cảm giác là đang đoạt nam nhân của nàng ấy."
Tiêu Tề Dự nói: "Nàng nói nàng ấy à! Yên tâm đi, người trong lòng nàng ấy từ trước đến nay đều không phải là ta, mà là một tướng quân Mông Cổ. Ta biết trong lòng nàng ấy có nơi thuộc về, cho nên cũng chưa từng chạm qua nàng ấy, lấy nàng ấy bất quá chỉ là do suy tính trên phương diện chính trị mà thôi. Năm đó sau khi nàng rời khỏi kinh thành không bao lâu, ta bị nhốt ở ngoài thành, nàng ấy ân ái không rời với tướng quân Mông Cổ, hoàn toàn quên sạch ta. Về phần những nữ nhân khác... chuyện này... đời này đã có nàng, nên không còn cần thiết nữa. Nàng cố gắng phát triển thân hình của mình tốt hơn một chút, ta... Úi!"
Còn chưa nói dứt lời, đã bị Tống Ngọc Tịch giẫm cho một cái, Tiêu Tề Dự tủi thân nhìn vào nàng. Tống Ngọc Tịch tức giận lườm chàng một cái, Tiêu Tề Dự cũng không tức giận, tiếp tục ôm lấy gương mặt của nàng tay, cúi đầu hôn chụt chụt hai cái, nói:
"Hai cai này coi như là đánh dấu phụ, từ nay về sau nàng chính là của ta, không cho phép lại gần nam nhân khác trong vòng ba bước!"
"..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Ngọc Tịch đẩy chàng ra, trợn trừng mắt nhìn chàng, nói: "Trong vòng ba bước? Làm sao có thể! Ta hành tẩu ở bên ngoài, chẳng lẽ lại chỉ buôn bán với mỗi nữ nhân, không làm ăn cùng với nam nhân à?"
Tiêu Tề Dự đi tới nói: "Cả người nàng đều là của ta rồi! Còn muốn buôn bán cái gì chứ? Nếu là thiếu tiền dùng thì ta sẽ cho nàng! Nàng muốn bao nhiêu thì ta sẽ cho bấy nhiêu!"
"Ta không muốn!" Tống Ngọc Tịch lập tức cự tuyệt, nói: "Nếu ta dùng bạc của chàng, thì ta đây có khác gì với đời trước không? Đã sống được một thời gian dài như vậy, ta cũng coi như hiểu rõ, nữ nhân muốn tiêu tiền thì phải tự mình kiếm lấy. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (ăn của người thì phải trả cho người), ta cũng không muốn trở thành giòi bọ sống ký sinh trên xương m.á.u người khác. Vốn thân phận của ta không tốt, mà bản thân còn không biết cố gắng, thì cho dù chàng có bản lãnh thông thiên (chọc trời), thì cũng không có cách nào đắp một đống bùn nhão nặn thành tường được! Cũng giống như lần này, nếu như ta không có tiền, không làm được những chuyện này, thì đâu tới lượt chàng mượn cớ này để Hoàng Thượng phong ta làm huyện chủ chứ?"
Tiêu Tề Dự nhìn Tống Ngọc Tịch nghiêm túc nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một loại kiên cường mà ở kiếp trước chàng chưa từng thấy qua. Trong trí nhớ của hắn, tiểu cô nương này vô cùng xinh đẹp, yếu đuối, thật giống như một đóa hoa trân quý cần tỉ mỉ chăm sóc, hơn nữa, nàng cũng rất mong manh. Nhất thời trong lòng chàng cảm thấy xót xa, tiên nữ trước đây không biết hỏi tới củi gạo dầu muối, bây giờ sau khi đã trải qua vận mệnh tranh đấu, cũng bắt đầu biết cân nhắc đến vấn đề mưu sinh của trần gian, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình trước kia giống như 'giòi ký sinh ở trong xương cốt", tự hạ thấp bản thân mình như vậy, làm cho chàng vô cùng đau lòng!
Vốn lần này gặp mặt, chàng muốn thuyết phục nàng không cần làm những chuyện kia nữa, thế nhưng chỉ trong chớp mắt này, chàng đột nhiên thay đổi ý định của mình. Bây giờ nàng không có cảm giác an toàn đối với chàng, cho dù là có nảy sinh chút tình cảm, nhưng lại không đủ để cho nàng hoàn toàn yên tâm giao phó mình ra cho chàng. Tiêu Tề Dự không muốn khiến nàng bất an, những lời chàng nói đều là sự thật, nàng chính là tiếc nuối của chàng ở kiếp trước, cho nên bất luận có như thế nào, thì ở kiếp này chàng cũng muốn bảo vệ nàng cho thật tốt! Để cho nàng đi làm tất cả những chuyện nàng yêu thích, để cho nàng có được tự tin, để cho nàng tìm được chính mình, kỳ thật đây cũng chính là một cách thể hiện tình yêu. Cứ một mực bao nuôi nàng trong vòng cấm, thì cho dù cho nàng một lồng chim hoa lệ nhất, thì đó vẫn chỉ là lồng chim mà thôi! Giống như con diều vậy, nếu như ta cứ giữ chặt dây không chịu buông tay, thì khi cuồng phong nổi lên, dây diều bị đứt, con diều sẽ nương theo gió mà bay đi mất, chân trời rộng lớn như vậy, chàng lại phải đi đâu tìm lại con diều đã bị gió thổi bay kia chứ.
"Nàng đã nghĩ kỹ chưa?" Tiêu Tề Dự hỏi Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch kiên định gật đầu, nói: "Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi."
Tiêu Tề Dự lại nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, rồi mới thở ra một hơi, nói: "Vậy được rồi, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng nữa, nhưng khi nào nàng không muốn làm, thì lập tức tới tìm ta, hứa hẹn lúc trước vẫn sẽ được thực hiện."
Nói như vậy còn được! Trong lòng Tống Ngọc Tịch lại cảm thấy ngọt ngào vì những lời nói này của chàng, bắt đầu xấu hổ, e sợ cúi đầu xuống.
Sau vài lần trao đổi, quan hệ của hai người đã bước đầu được xác định, cho dù đến tận bây giờ Tống Ngọc Tịch vẫn không hiểu tại sao mình cứ mơ mơ màng màng mà ở chung một chỗ với Tiêu Tề Dự, thế nhưng kể từ khi đoán được thân phận của hai người, thì có vẻ giữa hai người đã sinh ra một mối liên kết, đúng như Tiêu Tề Dự nói, trên đời này còn có người hiểu rõ họ hơn hai người bọn họ sao?
Nhất định là không!
Lúc Tống Ngọc Tịch đi ra khỏi Tầm Viên, vẻ mặt đã hoàn toàn khác với lúc trước, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, ngay cả lão Lưu và Thu Đồng Thu Vân cũng cảm thấy nhìn thuận mắt hơn. Thu Đồng và Thu Vân liếc nhìn nhau, lập tức hiểu được chắc chắn đã có thay đổi trong mối quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và chủ tử. Cuối cùng ngày này cũng đến, từ khi hai người bọn họ được đưa đến bên người tiểu thư, thì các nàng đã hiểu, vị tiểu thư này có ý nghĩa đặc biết đối với chủ tử, bởi vậy hầu hạ cũng vô cùng cẩn thận. Hai người trông mong ngày hai người bọn họ ngả bài từ rất lâu rồi.
Ở trong xe ngựa, Tống Ngọc Tịch tựa đầu lên vách tường xe, cảm thụ sự xóc nảy của xe ngựa, chung quy vẫn có chút cảm giác như lọt vào trong sương mù. Tiêu Tề Dự, đối với nàng mà nói là một nam nhân tồn tại giống như một vị thần, đột nhiên vị thần đó nói với nàng, chàng đã yêu thích nàng cả một đời! Cả đời! Đó là khái niệm gì? Huống chi, nàng ở kiếp trước còn tệ hại như vậy, hồi tưởng lại lúc nàng trốn từ Bắc Tĩnh về, giống như một con chuột chạy qua đường ở trong kinh, ai nhìn thấy cũng có thể giẫm lên một cước, nhưng lão Hầu gia lại khăng khăng thu nàng vào phòng, đối xử rất tốt với nàng, ngoại trừ việc không làm chuyện nên làm đối với một vị thiếp, thì quả thực ông đối xử tốt với nàng không có giới hạn, lúc ấy nàng vẫn còn không hiểu, nhưng bây giờ sau nghe xong những lời Tiêu Tề Dự nói, thì cuối cùng nàng cũng hiểu được! Lão Hầu gia thu nàng, không phải nhìn trúng nhan sắc của nàng, mà là vì Tiêu Tề Dự.
Đoạn thời gian đó, đích thật là lúc Hoài Vương đang làm loạn, Tiêu Tề Dự hai mặt thụ địch, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên mới bảo lão Hầu gia chiếu cố nàng! Lời này hợp tình hợp lý, quả thật vô cùng có cơ sở, thế nhưng Tống Ngọc Tịch còn chưa hiểu rõ một điều, rốt cuộc là Tiêu Tề Dự bắt đầu thích nàng từ lúc nào?