Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:40:02
Lượt xem: 251
Tống Ngọc Tịch chính là một thường dân đã từng trải qua sự việc này, cho nên nhớ rất rõ những đơn thuốc dùng để điều trị ôn dịch kia, dù sao thì trong khoảng thời gian đó, nhà nhà nấu thuốc, dược liệu của tiệm thuốc cũng rất thiếu thốn, vì vậy đương nhiên cũng có không ít gian thương vô duyên vô cớ tăng giá.
Ôn dịch chủ yếu chia làm hai loại, một loại là sốt cao đột ngột, còn một loại là dịch hạch. Đơn thuốc chữa sốt cao đột ngột là: hoàng bách ba tiền [1], tri mẫu ba tiền, hoàng, sinh cam thảo mỗi loại bảy tiền, ngũ vị tử, đương quy mỗi loại ba tiền, thăng ma, sài hồ mỗi loại mười hai tiền; mà đơn thuốc chữa bệnh dịch hạch thì phức tạp hơn, bởi vì bệnh dịch hạch chia làm mấy loại biểu hiện, nhìn chung sẽ có ba triệu chứng là nhiễm trùng có mủ ngoài da, bị kiết lị, viêm phổi ho khan, nên đồ đạc cần chuẩn bị tương đối nhiều, cửu tiết xương bồ hai phân, nhụy kim ngân hoa sáu tiền, liên kiều, cát căn, sinh địa mỗi loại năm tiền, tô mộc, đào nhân, hoa hồng mỗi loại một tiền, hoàng liên, khổ tham và đại hoàng mỗi loại tám tiền, sắc thành ba chén, uống ba lần vào sáng trưa tối.
[1] Đo lường thuốc Đông Y thời nhà Tống:
10 li = 1 phân
Vân Mộng Hạ Vũ
10 phân= 1 tiền
10 tiền = 1 lạng
16 lạng = 1 cân
Đây là những dược liệu tương đối phổ biến, các tiệm thuốc thông thường đều có bán, nhưng lượng dự trữ không nhiều, cho nên cho dù Tống Ngọc Tịch đã phái Lâm Phàn chạy một vòng tất cả các tiệm thuốc ở kinh thành, mua không ít dược liệu, nhưng bởi vì tiệm thuốc cũng có quy tắc, chỉ cần là dược liệu thường dùng thì chỉ có thể bán bảy phần giữ lại ba phần, cũng không thể chỉ bán cho một nhà. Cho nên Lâm Phàn cũng chỉ mua được hơn mười cân, cũng đủ cho một trăm tám mươi người uống rồi, nhưng lại không thể đủ cho một số lượng lớn khổng lồ. Mà phần lớn dược liệu được sản xuất ở phía bắc, được nhập dựa theo kế hoạch thỏa thuận giữa thương đội và tiệm bán thuốc ở kinh thành, cho nên rất khó có thể gom được nhiều dược liệu như vậy cùng một lúc.
Thế nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không quá lo lắng vì điều này, dù sao bây giờ không phải chỉ có mỗi mình nàng trọng sinh, mà còn có cả Tiêu Tề Dự, Thái Tử hiện thời. Hắn đã hạ lệnh khơi thông rãnh thoát nước, như vậy đã nói lên hắn đã có chuẩn bị đối với trận mưa kia. Đông cung có thế lực khổng lồ, nhiều người tài ba, nếu họ đã bắt tay vào chuẩn bị, thì nàng còn lo lắng cái gì nữa! Chỉ cần làm những chuyện trong khả năng của mình là được rồi.
Đầu tháng năm, mưa to như trút nước, giống như là bầu trời bị thủng vậy, từng hạt mưa lớn rất nhanh đã biến mất khi rơi xuống lòng đường, may mà các rãnh thoát nước đã được xây thêm đường thoát, mới không khiến cho nội thành lâm vào cảnh chìm trong đại dương mênh mông.
Tống Ngọc Tịch đứng trong phòng trên tầng hai, nhìn mưa to ngoài sân, cây cỏ trong sân ngập trong nước nửa tấc. Nàng biết trận mưa to này, nhưng lại chỉ có thể ở trong phủ. Mấy ngày này Lâm thị đã không còn nôn nghén nhiều, bụng bầu hơn bốn tháng đã có chút nhô ra, cởi bỏ đai lưng, mặc trực tiếp tề hung nhu quần [2]. Bà che dù xuyên qua làn mưa đi vào viện nhỏ, tiến vào lầu nhỏ của Tống Ngọc Tịch, để cho Mai Tường đưa tới cho Tống Ngọc Tịch một nồi canh gà, nói:
"Trù phòng hầm đấy, ta không ăn hết. Trận mưa này cũng không biết kéo dài tới khi nào, trong phòng vừa lạnh lại ẩm ướt, mùa mưa tới quá sớm, lại còn rất lớn, lạnh đến mức đã muốn đốt than sưởi rồi."
[2] tề hung nhu quần: một loại trang phục thời Tùy Đường
Tống Ngọc Tịch đi qua ngồi xuống, nhận lấy chén canh nóng mà Lâm thị đưa, nói: "Mới mưa có mấy ngày mà thôi! Không biết trong phủ đã mua đủ đồ chưa, lát nữa hãy để Mai Tường mấy người các nàng ra cửa một chuyến, mua thêm vài món đồ về, đề phòng việc người muốn ăn mà trù phòng lại không có, người cũng đâu thế nói lý với đứa bé trong bụng người được!"
Lâm thị uống canh nóng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cảm thấy rất tốt khi có thể ngồi trong tiểu lâu vào những ngày mưa lớn như thế này, bà đưa mắt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, cười nói:
"Nào có chuyện sẽ không có gì để ăn chứ. Ta thấy trận mưa này chỉ kéo dài hết đêm nay, ngày mai mặt trời sẽ lại ló rạng thôi, còn cần mua gì chứ!"
Đây cũng không chỉ đơn giản là chuyện ngày mai mặt trời có ló rạng hay không. Nếu như không chuẩn bị, rất có thể đến tháng sau, tuy Trấn Quốc công phủ không đến mức không có cơm để ăn, thế nhưng nếu Lâm thị muốn ăn một số loại rau hoặc thịt thì nhiều khả năng khó có thể mua được. Tuy nhiên, nàng không thể nói thẳng với Lâm thị rằng bản thân mình biết rõ trận mưa này sẽ ra sao. Nếu có thể nói thẳng thì nàng đã sớm chuẩn bị những thứ đó cho Lâm thị trước khi trời đổ mưa rồi, nàng vẫn tận tình khuyên:
"Theo con thấy thì trận mưa này còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa! Nương, người cứ nghe con sẽ không sai đâu, lát nữa con sẽ để Thu Đồng và Thu Vân, còn có Lục Hoàn, tất cả đều đi theo Mai Tường ra ngoài, không mua được cả con lợn, thì ít nhất cũng phải mua thêm gà vịt cá. Lúc mua về không cần g.i.ế.c ngay lập tức, mà nuôi ở trù phòng, tốt nhất là cũng nên mua thật nhiều rau, hoa quả nữa, cũng phải mua thêm, chuẩn bị nhiều thì luôn là điều tốt mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-117.html.]
Uống xong nửa chén canh gà, Lâm thị lại chọn lấy hai miếng thịt gà gắp vào trong chén của Tống Ngọc Tịch, rồi nói: "Con lảm nhảm quá, trận mưa này sao có thể kéo dài mấy ngày được chứ! Chúng ta đang ở chỗ cao, nếu nói vậy thì dân chúng ở vùng hạ du, chẳng lẽ phải sống trong cảnh ngập lụt sao! Mau, ăn thêm chút ít, trong phòng bếp còn có móng hầm, mấy ngày này không hiểu tại sao ta rất thèm ăn, ăn bao nhiêu cũng không đủ."
Tống Ngọc Tịch buông chén, nói: "Con đã nói với người rồi, vẫn nên mua thêm vài món đồ nữa, người bây giờ không giống với người khác, muốn ăn này ăn kia! Được rồi được rồi, chuyện này người cũng đừng lo nữa, lát nữa con tự mình mang Mai Tường mấy người các nàng đi ra ngoài mua."
Nói xong lời này, Tống Ngọc Tịch liền vuốt ve bụng của Lâm thị, nói: "Ai đói không biết, nhưng không thể để cho đệ đệ của con bị đói được!" Thấy Lâm thị còn muốn nói thêm, Tống Ngọc Tịch vội khoát tay, nói: "Người đừng nói nữa, con đã quyết định rồi, lát nữa con sẽ đi."
Lâm thị đành phải nuốt xuống những lời định nói đã đến bên môi, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, nở một nụ cười bất đắc dĩ. Đột nhiên như chợt nhớ tới cái gì, bà nói: "Đúng rồi, con đừng quên sai người đưa thêm ít đồ cho ca ca con, một mình nó ở trong thư viện Đông Lâm, bên người cũng không có người chăm sóc, ta bảo sẽ tìm thư đồng cho nó, nó lại bảo không muốn, lúc này lại không có ai hầu hạ, ta thấy nó làm sao mà có thể sống tốt được chứ."
Sau khi Kỷ Hành được mang về từ Kỷ gia, Tống Dật đã giúp hắn nói chuyện với thư viện Đông Lâm để hắn đi làm tiên sinh thỉnh giảng. Thư viện Bạch Lộ là thư viện tư gia, còn thư viện Đông Lâm trên danh nghĩa chính là trực thuộc Quốc Tử Giám, đẳng cấp chênh nhau không chỉ là một chút. Hơn nữa Kỷ Hành là được Tống Dật đích thân đứng ra bảo đảm, đương nhiên là càng được tôn trọng, mà viện sĩ và phó viện sĩ của thư viện Bạch Lộ trước đây, đã từng lén đi tìm Kỷ Hành, đưa tặng lễ xin lỗi cho hắn, nói mình nhất thời hồ đồ, mới bị Kỷ Trữ thị lợi dụng. Kỷ Hành cũng không muốn làm bọn họ khó xử, nhưng cũng không thể khôi phục lại tình nghĩa thầy trò như trước đây.
"Vâng, con biết rồi! Trước đây con đã phái người đưa cho huynh ấy vài bộ xiêm y và chăn đệm. Con sẽ bảo người chuẩn bị một ít thức ăn cho huynh ấy ở Phù Dung Viên, huynh ấy ở trong thư viện Đông Lâm, đồ đạc chuyển vào chuyển ra cũng bất tiện. Thế nên để cho huynh ấy mỗi ngày đến Phù Dung Viên ăn cơm, hoặc con sẽ phái người sau khi làm xong, thì đưa qua cho huynh ấy, như vậy vừa có thể tránh ảnh hưởng đến công việc của huynh ấy, vừa tránh được huynh ấy cứ phải chạy tới chạy lui dưới mưa, không phải sẽ tiện hơn sao?"
Từ trước đến nay, Tống Ngọc Tịch làm việc đều ổn thỏa chu đáo, không giống tiểu cô nương mới mười ba tuổi, mà giống với cụ bà đã ba mươi mốt tuổi rồi. Lâm thị bật cười vì ý nghĩ này của mình.
Sau hai ba ngụm Tống Ngọc Tịch đã uống hết canh gà, sau đó nàng đi xuống lầu gọi Thu Đồng Thu Vân cùng Lục Hoàn, bung dù đi chủ viện, để cho Lâm thị ở lại tiểu lâu của nàng nghỉ ngơi, không nên để bà đi tới đi lui trong mưa. Lúc vừa nãy Lâm thị đã cảm thấy lầu nhỏ này khá thoải mái, cho nên vốn là muốn ở lâu thêm một chút. Sau khi dặn dò Tống Ngọc Tịch vài câu, nói Mai Tường chiếu cố nàng cho tốt, liền không quan tâm nữa.
Bà biết khuê nữ nhà mình cũng không phải người chịu ngồi yên một chỗ. Trước đây bà còn lo lắng nàng sẽ không quen khi trở lại Tống gia, kỳ thật, lúc đó bà đã sai lầm, chỉ khi dốc sức liều mạng muốn dung hợp vào cái vòng tròn cao quý luẩn quẩn này, thì lúc đó con gái mới sẽ cảm thấy không quen, nhưng nếu nàng không hề muốn dung hợp, làm chuyện gì cũng dựa theo sở thích của mình, ý chí của mình, thì bất luận là ai cũng không thể ép buộc được nàng.
Có đôi khi Lâm thị còn cảm thấy rất ghen tị với đứa con gái nhỏ này, bởi vì nàng có dũng khí! So sánh với con bé, thì dũng khí của bà không cần nhắc tới, khi còn bé, bà không có dũng khí chống lại mệnh lệnh của cha mẹ, lấy chồng ở xa kinh thành.
Sau khi gặp được Kỷ Châu, ở trong cái nhà đó, chỉ có lúc đóng cửa viện ở cùng Kỷ Châu, cuộc sống trôi qua mới thư thái một chút. Khi đó bà không có dũng khí chống lại Chu thị và Kỷ Trữ thị, luôn luôn nhẫn nhịn, mà hậu quả của sự nhẫn nhịn là bị Chu thị và Kỷ Trữ thị đóng gói đưa cho Tống Dật, một con sói hoang, bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn. Thế nhưng, khi đó, bà vừa không có dũng khí để chết, lại kéo lấy thân xác tàn tạ này, lay lắt mà sống, cũng không có dũng khí tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho bọn nhỏ, cuối cùng rơi vào kết cục bị nhốt ở viện hoang.
Việc hạ quyết tâm mang theo con gái, vội vàng gả cho Tống Dật làm thiếp, có lẽ đã là chuyện dũng khí nhất mà bà dám làm trong cuộc đời này rồi, nhưng có lẽ đó là do cừu hận đối với Kỷ gia bị dồn nén trong tim. Bà thật sự sống rất thất bại, chưa từng sống vì chính mình, bà cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, cũng không biết đến rốt cuộc là mình có thể làm cái gì. Hai năm qua, nhìn khuê nữ còn nhỏ tuổi như vậy mà bắt đầu biết suy tính cho tương lai của mình, trong lòng bà cảm thấy không còn chút kiêu ngạo nào.
Mà ở trước mặt con gái, ngược lại Lâm thị cảm thấy mình còn nhỏ tuổi, cần được con gái che chở, mà điều kỳ lạ nhất, đó là cảm giác này thực ra lại hoàn toàn đúng, sự tài giỏi của con gái nằm ngoài dự liệu của mọi người. Ngay cả Tống lão phu nhân cũng có chút kính trọng đối với di nương là bà đây, mà bà biết, điều này không phải chỉ vì Tống Dật coi trọng bà, mà còn là vì địa vị con gái trong lòng Tống lão phu nhân ngày một thay đổi.
Cũng giống như bây giờ, bên ngoài trời đang mưa to, nàng vốn nên núp ở trong n.g.ự.c của mẫu thân mà làm nũng, thế nhưng nàng từ đầu tới cuối đều không sợ nguy hiểm, cũng không ngại phiền toái, cứ như vậy mà dùng bả vai gầy yếu của nàng, gánh lấy trách nhiệm mà vốn nàng không phải gánh! Thế nhưng những trách nhiệm này đối với nàng mà nói, đã không là cái gì, bởi vì nàng đã đủ mạnh, đủ kinh nghiệm, đủ để giúp cho nàng có thể bình an sống sót ở bất cứ đâu.
Tống Ngọc Tịch mang theo mười mấy người, gần như là huy động toàn bộ người của Vũ Đồng viện, rồi nàng lại để cho quản gia chuẩn bị bảy tám cỗ xe ngựa, mượn cớ là Lâm thị muốn ăn, để đi ra cửa. Lần ra trận này khiến cho Lục Hoàn và Mai Tường kinh hoàng không nói nên lời, Mai Tường mãi mới tỉnh táo lại, ở trên xe hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Thất tiểu thư, chúng ta đây là muốn mua toàn bộ đồ ở chợ hay sao?"
Tống Ngọc Tịch đương nhiên hiểu ý Mai Tường là gì, bảy tám cỗ xe ngựa, nếu nhồi nhồi nhét nhét thì nói không chừng đúng là có thể mang về một nửa chợ, mà đúng là nàng đang định làm như vậy. Chỉ có điều không thể nói thẳng như vậy với các nàng ấy.
Dù sao, đợi đến mấy ngày sau, những người khác cũng sẽ ý thức được trận mưa này sẽ rơi không biết trời đất là gì, tất cả nguyên liệu nấu ăn đã thiếu lại càng thiếu, đến lúc đó lại đi mua, thì đã không thể mua được cái gì. Trước đây là không có lý do gì để trắng trợn mua đồ trở về, thật vất vả mới khiến cho Lâm thị đồng ý, nàng đương nhiên muốn mua thật nhiều, mua tất cả những thứ cần thiết, như vậy đợi đến lúc Lâm thị muốn ăn, cũng sẽ không đến mức không có gì mà ăn.