Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:36:57
Lượt xem: 285
Tiêu Tề Hoàn đứng ở bên trong Noãn Dương Điện của Tô phi. Tô phi ngồi ở bên trên, bà đã là nữ nhân hơn ba mươi tuổi, dung mạo mỹ lệ, rất có khí chất, nhìn nhi tử đứng trước mặt, thở dài nói: "Điện hạ không thể hành động theo cảm tính. Đích trưởng nữ phủ Trấn Quốc công, chỉ cần cưới nàng, sau này sau lưng của con sẽ là Trấn Quốc công Tống Dật, mẫu phi không thể cho con một mẫu tộc cường đại, chỉ hi vọng tìm cho con một thê tộc cường đại, làm sao con lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của ta chứ."
Tiêu Tề Hoàn mặt không đổi sắc nói: "Mẫu phi, ta không cần mẫu tộc cường đại, cũng không cần thê tộc cường đại, ta chỉ hi vọng tìm được một nữ tử mà mình thích, rồi cùng nàng vượt qua cả đời, ta cũng không muốn tranh đoạt với hoàng huynh cái gì, ta chỉ muốn an ổn sống qua ngày, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"
Tô phi nhìn nhi tử bướng bỉnh này, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1]: "Con không muốn tranh đoạt? Con lớn lên ở hoàng cung ăn thịt người này, làm sao có thể ngây thơ như vậy? Chúng ta ở trong guồng xoáy này, không phải con không muốn tranh đoạt, là người khác sẽ buông tha cho con, mẫu phi ta phải trải qua thiên tân vạn khổ mới nuôi được con lớn như vậy, phi tử mỹ nhân trong hậu cung không có một trăm cũng có tám mươi, số người mang thai nhiều vô số kể, nhưng đến cuối cùng có bao nhiêu hoàng tử công chúa còn sống sót?"
[1] chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Tiêu Tề Hoàn quật cường không chịu cúi đầu: "Nhưng dù vậy, chỉ cần hoàng tử công chúa sống sót mà trưởng thành, thì sẽ không còn quan hệ gì với hậu cung nữa rồi. Con bây giờ cũng đã khai phủ ở bên ngoài, được phong Vương. Thái Tử hoàng huynh tọa trấn Đông cung, sau này kế thừa ngôi vị hoàng đế, nào có ai không phục chứ. Nhị ca, Tam ca, còn có ta, sau này nếu có năng lực phụ tá, thì lưu lại, nếu không có năng lực như ta, thì mặc dù sau này rời xa kinh thành làm một Vương gia nhàn tản thì có gì mà không được? Mẫu phi, người cũng nên giống như nhi thần, đừng nhớ mong quyền vị nữa, chúng ta chỉ cần an phận thủ thường, thì phụ hoàng cùng huynh trưởng sẽ không làm khó chúng ta."
Tô phi nhắm hai mắt lại, thật sự hận chính mình đã bảo hộ đứa con trai này quá tốt, khiến cho hắn đến bây giờ vẫn còn không nhìn rõ tình thế, bà nói: "Phụ hoàng con cùng huynh trưởng sẽ không làm khó chúng ta, nhưng còn người khác thì sao? Chỉ cần chúng ta tồn tại, thì đối với bọn họ mà nói chính là một chướng ngại. Con không cần nhiều lời, đích trưởng nữ phủ Trấn Quốc công là nhất định phải lấy, sau này một ngày nào đó con sẽ thấu hiểu nỗi khổ tâm của mẫu phi đối với con."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Tề Hoàn còn muốn nói thêm, nhưng đã thấy cung tỳ thiếp thân của Tô phi tiến đến truyền lời: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương truyền ngài qua nói chuyện, nói là lão phu nhân phủ Trấn Quốc công đã dâng sổ con thỉnh tội vào cung."
"Sổ con thỉnh tội?" Tô phi không hiểu, nhưng Hoàng hậu triệu kiến, bà cũng không dám lười biếng, lập tức đứng dậy nói với Tiêu Tề Hoàn: "Hôm nay cứ như vậy đi, con trở về cẩn thận ngẫm lại lời mẫu phi nói có lý hay không."
Nói xong những lời này, liền đi vào thay quần áo.
Đến Chung Thúy Cung, Tô phi một mình một người đi vào thỉnh an, Hoàng hậu nhìn thấy bà liền vẫy tay, nói cười vui vẻ: "Đã mấy ngày chúng ta không ngồi nói chuyện với nhau rồi. Chuyện lần trước muội nói với ta, ta vốn đã quyết định phải nói giúp muội, thật không nghĩ đến vẫn là chậm một bước. Sổ con thỉnh tội của lão phu nhân phủ Trấn Quốc công, muội cũng nhìn qua một chút đi. Nói là mình dạy bảo không tốt, Tống đại tiểu thư không gánh nổi trọng trách, hiện còn bị phạt cấm túc, nhưng lại không hề đề cập tới việc kết thân."
Tô phi cuống quít nhìn qua sổ con thỉnh tội của Tần thị, sau đó khép lại, khó hiểu hỏi:
"Chuyện này, tại sao lại thế nào? Tống đại tiểu thư mấy ngày trước không phải còn ổn sao? Có thể phạm sai lầm gì chứ, khiến cho Tống lão phu nhân phải làm như vậy?"
Hoàng hậu ngồi ở trên ghế Phượng, lo lắng nhấp một ngụm trà, nói: "Làm sao ta biết được. Sinh nhật Cảnh Dương ngày ấy, ta cũng đã gặp qua Tống đại tiểu thư, cảm thấy nàng đúng là khiêm cung hữu lễ, đoan trang hiếu kính, còn nghĩ một cô nương tốt như vậy thật xứng với Định Vương điện hạ, nên ngày ấy ta mới hạ quyết tâm, vì muội muội mà tới nói với Hoàng thượng chuyện này. Tuy là muội muội đã nói trước với Hoàng Thượng, nhưng ta rốt cuộc vẫn là mẫu thân của Định Vương, chuyện này ta cũng nên ra một phần lực, nếu không cũng không ra thể thống gì. Nhưng mà muội cũng thấy đấy, ta vừa viết xong sổ con thỉnh chỉ, thì Tống lão phu nhân đã phái người dâng cái này tiến cung, thật sự là không thể hiểu nổi, ta nghĩ, phải chăng Trấn Quốc công phủ vốn cũng không hài lòng cửa hôn nhân này?"
Tô phi làm sao mà nghe không hiểu lời của Hoàng hậu chứ, trong lòng bà cũng đã có kết luận của riêng mình, Hoàng hậu làm người như thế nào làm sao mà bà không biết? Hoàng hậu là người có tâm kế thâm sâu nhất, trước đây bà ta vì không muốn Định Vương kết thân với Trấn Quốc công phủ, cho nên ngay cả khi mình lấy được sự đồng ý của Tống lão phu nhân, thì bà ta cũng không chịu đồng ý, cứ thế mà kéo dài chuyện này đến hơn một năm, chính là không chịu dùng thân phận đích mẫu mà đáp ứng, mà đúng là đêm dài lắm mộng, giờ đây Tống gia đột nhiên rút lui cửa hôn sự này, chuyện này nhất định có liên quan đến Hoàng hậu.
Thế nhưng trên mặt bà cũng không dám lộ ra nửa phần.
Mà giờ phút này trong lòng Hoàng hậu cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, trước đây bà ta kiệt lực phản đối Định Vương lấy đích trưởng nữ của Tống gia. Mặc dù bà ta có hai đứa con trai, một vẫn là Thái Tử, nhìn thì địa vị có vẻ vô cùng vững chắc, nhưng nếu Định Vương có được chỗ dựa là Trấn Quốc công phủ, thì ai mà biết sau này có thể thoát khỏi khống chế hay không? Cho nên nàng vẫn luôn không tán thành, vẫn luôn trì hoãn thỉnh cầu của Tô phi, cho đến khi không thể trì hoãn được nữa. Tô phi tự mình đi tìm Hoàng Thượng, bà ta mới không còn cách nào, đáp ứng trong lúc tuyển tú sẽ dùng thân phận đích mẫu mà thay Định Vương thỉnh chỉ, thuận tiện cũng quan sát qua vị cô nương Tống Ngọc Thiền kia, trong lòng quyết định, nếu cô nương này giống như tổ mẫu Tần thị của nàng ta, thì đúng là người rất khó lường, như vậy cho dù thế nào bà ta cũng không thể để cho nàng ta gả cho Định Vương, dù là chỉ hôn cho Hoài Vương, thì cũng tốt hơn là để Định Vương có được một mối quan hệ tốt.
Nhưng sau khi tìm hiểu, mới phát hiện, cô nương kia mang tiếng là đích nữ phủ Trấn Quốc công, bề ngoài thì có vẻ thanh cao đoan chính, nhưng thực chất bên trong cũng không phải như vậy, vì chút ân oán cá nhân, mà liền quyết tâm g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ muội cùng cha khác mẹ của mình ngày tại chỗ. Bà ta chỉ là thuận nước dong thuyền, giúp nàng ta chút ít, cho chút trợ lực mà thôi, vậy mà tiểu cô nương vừa mới cập kê này lại thật sự có thể nhẫn tâm ra tay, bởi vậy có thể thấy được, một cô nương như vậy mà gả cho Định Vương, đối với bà ta mà nói cũng sẽ không trở thành uy hiếp, ngược lại mặc kệ nàng ta có thành công hay không, thì bà ta sau này đã có thể nắm nàng ta trong tay, dĩ nhiên nàng ta sẽ phải làm theo sự sắp xếp của bà ta. Cho nên, Hoàng hậu mới có thể hạ quyết tâm dùng mẹ thân phận đích mẫu thỉnh chỉ tứ hôn, nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-115.html.]
Tống lão phu nhân Tần thị là một người lợi hại, bà đã dâng thư thỉnh tội, điều đó đã nói lên là bà đã biết được sở tác sở vi (hành động đã thực hiện) của Tống Ngọc Thiền, cho nên mới ý định thạch sùng đoạn vĩ [1], vì để bảo toàn cho Trấn Quốc công phủ.
[1] thạch sùng đoạn vĩ: Khi các loài động vật như tắc kè, thằn lằn, thạch sùng bị thiên địch cắn hoặc gặp nguy hiểm, chúng thường tự đứt đuôi, thu hút sự chú ý của kẻ thù và nhân cơ hội đó tẩu thoát. Đây có thể nói là một cách để tồn tại bằng cách hy sinh một bộ phận và giữ gìn toàn bộ.
Mặc dù có điểm đáng tiếc, nhưng tối thiểu nhất là đã khiến cho nguyện vọng của Tô phi thực hiện được, chỉ riêng điểm này, Hoàng hậu cũng không tính là bị thiệt thòi, dù sao nếu như Tống Ngọc Thiền thật sự gả cho Định Vương, có lão bà Tần thị này, nàng ta có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không còn là một ẩn số, cho nên như bây giờ là vừa vặn.
Tô phi ổn định tinh thần, đứng dậy nói với Hoàng hậu:
"Định Vương điện hạ không có phúc phận này. Nếu nương nương không có phân phó gì khác, thần thiếp xin cáo lui."
Hoàng hậu giữ bà lại an ủi vài câu, rồi mới để cho Tô phi rời đi, đồng thời âm thầm tính chuyện hôn sự của mấy hài tử, trong đó làm bà ta đau đầu nhất chính là hôn sự của Thái Tử. Nếu Thái Tử chịu phối hợp thì trong tay bà ta ngược lại cũng có mấy cái nhân tuyển, chỉ tiếc Thái Tử bây giờ đã thoát khỏi khống chế của bà ta. Thực tế trong hai ba năm này, hắn trưởng thành quá nhanh, nhanh đến thoáng cái đã bỏ lại bà ta ở sau lưng, nhớ tới sự không thoái mái trong quan hệ của mẫu tử, Hoàng hậu vẫn có phần hoảng hốt.
Vị trí Hoàng hậu của bà ta, kỳ thật cũng không phải danh chính ngôn thuận mà đạt được, gần như là đoạt được từ trong tay Tiên Hoàng hậu. Lúc bà ta mới vừa vào cung, chỉ được làm một Mỹ Nhân nho nhỏ (chức vị phi tần), dựa vào nhan sắc và thủ đoạn, lăn lộn đến Chiêu Nghi, sinh ra Thái Tử hiện giờ. Thế nhưng khi bà ta sinh hạ đứa bé này cũng không được nuôi dưỡng bên người, mà là trực tiếp đưa đứa bé vào trong cung của Hoàng hậu, để biểu thị lòng trung thành của mình. Tiên Hoàng hậu là nữ tử mềm yếu, tâm cũng tốt, xuất thân là đại gia khuê tú, rất là đơn thuần, đối đãi với Thái Tử giống như đối đãi với con trai ruột của mình vô cùng yêu thương, cho nên, trong lòng của bà ta, Thái Tử thân cận với Hoàng hậu còn hơn với cả bà ta. Cũng bởi vì hành động tặng con này của bà ta, mà Hoàng Thượng tấn thăng bà ta làm phi, hai năm sau, bởi vì một sự cố mà Tiên Hoàng hậu nhiễm bệnh qua đời. Trước khi Tiên Hoàng hậu qua đời, cầu Hoàng Thượng sắc phong Thái Tử, sau đó liền c.h.ế.t đi, mà vị trí Hoàng hậu vốn cũng không tới phiên bà ta, thế nhưng Hoàng Thượng nói mẫu bằng tử quý, Thái Tử chung quy vẫn nên ở bên người đích mẫu mới thỏa đáng, hơn nữa bà ta được thế lực của Tiên Hoàng hậu che chở, bình an sinh hạ thêm một trai một gái, chính là Hoài Vương cùng Cảnh Dương. Tính ra là vì nhờ có thân phận là mẹ đẻ của Thái Tử, mà bà ta mới được phong làm Hoàng hậu, cho nên, mặc dù bà ta đã leo lên hậu vị, nhưng vẫn như cũ cảm thấy bất an ở trong lòng. Bởi vì Thái tử vốn nên là chỗ dựa cho mình, nhưng lại do nữ nhân khác nuôi lớn, tuy nói là do bà ta chủ động đưa đi, nhưng giữa mẫu tử rốt cuộc cũng cách một tầng. Thái Tử không thân thiết với bà ta, càng đừng nói là so với Hoài Vương luôn hầu hạ dưới gối, thậm chí bà ta còn cảm thấy Thái Tử được Tiên Hoàng hậu dạy, cho nên thực tế trong lòng vẫn luôn có vẻ xem thường người mẹ ruột là bà ta, cảm thấy bà ta là nhờ hưởng ánh sáng của hắn mà mới được làm Hoàng hậu. Còn chưa trèo lên đại bảo (ngôi vị Hoàng Đế), hắn đã đối xử với bà ta như vậy, như vậy nếu sau này đăng cơ, bên cạnh hắn lại không có người của nàng, thì phải làm sao đây? Chẳng phải là nhìn sắc mặt của hắn mà sống sao?
Cho nên, Hoàng hậu mới trăm phương ngàn kế muốn đưa người mà mình hài lòng đến bên người Thái Tử, nhưng không hiểu sao Thái Tử lại vô cùng khôn khéo, đề phòng bà ta, Đông cung lại càng giống như cái thùng sắt, căn bản không thể im hơi lặng tiếng mà nhét người vào, Hoàng hậu có tâm muốn nghe ngóng cũng không làm được.
Sau khi Tô phi rời khỏi không bao lâu, thì cung nhân đến truyền lời Hoài Vương điện hạ đã đến, Hoàng hậu lập tức để cho hắn tiến vào. Sau khi Hoài Vương đi vào thỉnh an với Hoàng hậu, liền vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, cầm lấy hoa quả ở trên bàn, bắt đầu ăn thoải mái.
"Không có quy củ."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng chuyện Hoàng hậu dung túng đối với tiểu nhi tử lại rõ như ban ngày. Hoài Vương cũng biết mẫu hậu thương hắn, nên càng tùy tiện, nhếch miệng cười trước lời oán trách của Hoàng hậu và vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Hoàng hậu nhìn tiểu nhi tử, trong lòng không khỏi thở dài, nếu là con trai trưởng cũng chịu thân cận với bà ta giống như tiểu nhi tử, dù chỉ là một chút thôi, thì bà ta cũng không phải ngày ngày sống trong lo âu. Người đôi lúc chính là như vậy, mặc dù cũng là mẫu tử, nhưng suy cho cùng vẫn có chỗ khác biệt, tiểu nhi tử từ đầu đến cuối đều lớn lên bên cạnh mình, cho nên bất luận bà ta nói gì làm gì, thì hắn đều không ngại, không tức giận, thậm chí đôi lúc còn có thể giở trò làm nũng với bà ta. Hoàng hậu cũng không đòi hỏi nhiều, chẳng qua là hi vọng nhi tử thân thiết hơn với mình, nhưng con trai trưởng lại một lòng hướng về Tiên Hoàng hậu, khi nói chuyện hay làm việc gì với bà ta, vẫn rất quy củ, khiến người rất khó chịu.
"Nương, ta nghe nói Tống gia dâng sổ con, làm sao vậy, hôn sự giữa Tứ đệ và Tống gia đại tiểu thư thất bại sao?" Hoài Vương Tiêu Tề Thai đưa một múi quýt vào trong miệng, cảm thấy vị thật là ngọt, vì vậy lại lột một múi trực tiếp đưa vào trong miệng Hoàng hậu trong miệng giống như hắn vừa tìm được thứ gì tốt. Hắn lại nói với Hoàng hậu:
"Quýt này rất ngọt, mẫu hậu cũng ăn thử xem."
Hoàng hậu được nhi tử đưa một múi quýt vào trong miệng, cảm nhận được vị ngọt, nhưng trong lòng lại không thấy ngọt, liếc xéo hắn một cái, sau khi cự tuyệt múi quýt nữa mà hắn đưa tới, mới trả lời vấn đề lúc trước của hắn:
"Còn không phải sao? Tống gia Lão phu nhân là người vô cùng giữ lễ lại công chính, năm đó khi ta lên làm Hoàng hậu, bà ta cũng lên tiếng phản đối, đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà bà ta vẫn không thay đổi tính cách ngay thẳng của mình. Hừ, đã đồng ý xong với Tô phi từ lâu, vậy mà cuối cùng bà ta lại cứ như vậy mà đơn phương cự tuyệt, nhưng đây chỉ là ỷ vào Trấn Quốc công phủ có được đế tâm mà thôi, đúng là lòe thiên hạ, tự cho là thanh cao."
Hoài Vương đang ăn quýt, bỗng nhiên lại gần, nhỏ giọng nói với Hoàng hậu:
"Ngược lại nhi thần nghe nói Tống gia đại tiểu thư xác thực làm ra chuyện không tốt, sinh nhật Cảnh Dương ngày đó, các tú nữ không phải là đi du ngoạn trên hồ sao? Tất cả cô nương trên thuyền của Tống gia Thất tiểu thư đều rớt xuống nước, nhưng may mắn là Tống Thất tiểu thư biết bơi, cứu được hai cô nương khác, nghe nói chính là do Tống đại tiểu thư mua chuộc hai vị ma ma chèo thuyền..."