Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:27:20
Lượt xem: 269
Kể từ tháng 4, ba nữ nhi của Tống gia không còn được tự do như trước. Tuyển tú tháng năm lửa sém lông mày [1], tất cả những nhà có cô nương vừa độ tuổi đều có thể tham gia. Tống gia năm nay có ba cô nương vừa độ tuổi, nhưng cũng không phải tất cả cô nương trong nhà đều được đi, mà là năm nay có chút khác biệt, bởi vì chuyện của Tống Ngọc Thiền, cho nên Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Mộng mới phải đi cùng. Vốn tưởng Tống Ngọc Hàn cũng sẽ đi, thế nhưng xét đến năm nay Tống Ngọc Hàn cũng đã mười lăm, quá gần với độ tuổi của Tống Ngọc Thiền, đến lúc đó lại có thể gây ra phiền toái không cần thiết. Tỉ như có người muốn cầu vị thứ trưởng nữ này của Tống gia, thỉnh nguyện trước mặt thánh giá, vậy thì Tống gia vẫn nên đáp ứng hay là không? Bởi vì tuổi của Tống Ngọc Hàn xác thực đã đến lúc có thể đàm hôn luận gả, nhưng còn Tống Ngọc Mộng và Tống Ngọc Tịch nếu có đi thì cũng sẽ không gây ra rắc rối gì về mặt này, bởi vì hai người còn chưa đủ lớn, thậm chí Tống Ngọc Mộng cũng mới vừa đầy mười bốn, mà Tống Ngọc Tịch mới vừa tròn mười ba, đến lúc đó Tống gia có thể dùng lý do tuổi còn nhỏ mà cự tuyệt.
[1] lửa sém lông mày: tương đương với nghĩa "lửa cháy đến đít", chỉ việc cấp bách, hoặc tình hình gấp rút
Sau khi định ra được nhân tuyển, trước khi vào cung, mỗi nhà sẽ báo lên danh tự của các cô nương, thì trong cung sẽ phân công ma ma dạy lễ nghi đến phủ dạy dỗ về lễ nghi cung đình. Cho nên một tháng này, ba cô nương đều gác lại mọi chuyện, an ổn học tập lễ nghi cung đình.
Tống Ngọc Tịch biết hai tháng tới mình sẽ không có thời gian để chăm sóc cửa hàng, cho nên trước đó nàng cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi việc. Đồ thêu của Đàm Chiêu Nương quả thực có điểm đặc biệt của riêng nàng ấy, sau này nếu đủ điều kiện, thì mở phường thêu hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nhưng gần đây do Tống Ngọc Tịch không có nhiều thời gian, cho nên nàng để Đàm Chiêu Nương đến Viễn Khách cư, rồi để Lâm Phàn mở một chỗ riêng cho nàng ấy ở tại lầu một, chuẩn bị tốt tất cả dụng cụ thêu, cứ cách nửa chén trà, thì lại để nàng ấy trình diễn một chút kỹ nghệ thêu, để cho khách ngừng chân đứng xem nàng ấy thêu, sau đó lại bày bán thành phẩm nàng ấy đã thêu xong. Sau khi cứ thử như vậy chừng ba bốn ngày, quả thật có người còn đặc biệt đến xem nàng ấy thêu hoa, sau đó còn mua thành phẩm. Chuyện này làm cho Tống Ngọc Tịch thấy được triển vọng, liền để cho Lâm Phàn phối hợp Đàm Chiêu Nương tiếp tục. Lúc Chiêu Nương thêu hoa, còn có người ở trong nhã thất đánh đàn đốt hương tô thêm phong cảnh, hai cái kết hợp, ngược lại còn giúp cho Viễn Khách cư ngày càng đông khách.
Ba cô nương Tống gia học quy củ được hơn nửa tháng, đến cuối tháng tư rốt cuộc mới được ma ma cho phép, cùng họ đi chọn lựa một số trang sức. Đây cũng là lần đầu tiên trong tháng này, ba vị cô nương được cho phép đi ra phố. Tống Ngọc Tịch sớm đã có thói quen ở bên ngoài chạy nhảy, cho nên hơn nửa tháng vừa qua này đã khiến nàng khá bức bách. Ngược lại Tống Ngọc Thiền lại khá ổn trọng, cũng không có biểu hiện gì, tuy nhiên, lúc nghe nói có thể đi ra ngoài, đôi mắt cũng sáng rạng rỡ hơn một chút, mà hào hứng của Tống Ngọc Mộng có thể nói là cao nhất trong cả ba người, vừa mới ra khỏi cửa, ngồi ở trong xe ngựa mà nàng ta đã bắt đầu nhắc tới:
"Trang phục của ta khi vào cung có vẻ quá đơn giản. Ta muốn có thêm hoa văn ở trên eo, nếu không thì thay hẳn đai lưng, mà màu sắc kia ta cũng không quá yêu thích, cũng không đủ to, để tôn lên dáng người, còn có khuyên tai mã não của ta nữa, cũng quá mỏng, để ta đi xem có cái nào đẹp hơn không... "
Lời nói của Tống Ngọc Mộng cũng không thu hút được ánh mắt của Tống Ngọc Tịch, nhưng ngược lại Tống Ngọc Thiền lại không thể chịu được nàng ta, nàng nói:
"Muội cũng đừng đòi hỏi nhiều như vậy, xiêm y của chúng ta tất cả đều là do Y Cục đo đạc mà làm ra, tay nghề đều rất xuất sắc. Nếu muội cứ sửa đi sửa lại, thì quá phiền toái."
Tống Ngọc Mộng cũng không để ý, nói: "Đại tỷ, người bây giờ thì yên tâm rồi, hôn sự của chính mình đã được định xuống rồi, thì chẳng lẽ cũng không cho phép bọn muội muội lộ mặt sao? Hơn nữa, ta xài đều là tiền của mình, người quản ta cái gì vậy!"
Tống Ngọc Mộng chu môi nói một câu như vậy, Tống Ngọc Thiền nghe xong trừng nàng ta một cái, cũng không muốn cãi lộn với nàng ta. Ngũ muội muội càng lớn, có vẻ tính tình cũng thay đổi càng nhiều, đặt mọi chú ý lên phương diện giao thiệp, cũng không còn thân thiết với bọn tỷ muội Tống gia như trước nữa. Nếu tiếp tục cãi lộn với nàng ta, nói không chừng nàng ta có thể náo loạn mất hết mặt mũi, tại thời điểm mấu chốt này, Tống Ngọc Thiền cũng không muốn chuốc phiền phức.
Nhìn thấy Tống Ngọc Tịch vẫn luôn vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, Tống Ngọc Thiền hỏi: "Thất muội muội, muội đang nhìn gì vậy?"
Tống Ngọc Tịch buông rèm xe xuống, nói: "Trời, đã có một thời gian thật dài không được ra phố, muội nín đến sắp hỏng cả người rồi, muội giờ đang cảm nhận khói lửa nhân gian trên phố đây."
Lời này của nàng khiến Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng đều bật cười, hai cô nương dùng khăn che môi, Tống Ngọc Mộng trêu ghẹo nàng nói: "Thất muội muội yêu thích khói lửa nhân gian trên phố như vậy sao, vậy tương lai sao không gả cho một người phố phường? Như vậy muội có thể ngày ngày cảm thụ khói lửa nhân gian rồi."
Tống Ngọc Thiền cảnh cáo nói: "Không cho phép nói bậy! Không giữ mồm giữ miệng gì cả, tháng năm vào cung, cái miệng này của muội cũng nên quản chặt hơn."
Tống Ngọc Tịch cũng không để ý, cho tay vào trong tay áo, thoải mái nhún vai, nói: "Người phố phường cũng không có gì không tốt cả, nếu là phù hợp, thì cũng có thể thành đôi."
Thái độ thoải mái của nàng lại khiến cho hai vị tỷ tỷ tức cười. Tống Ngọc Mộng nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, lần trước di nương của nàng ta muốn tính toán Lâm di nương, cuối cùng lại bị lão thái quân cường thế trấn áp, từ đó về sau, cũng không dám làm gì nữa. Mắt thấy hai năm sắp trôi qua, mà sự sủng ái đối với Lâm di nương không hề thuyên giảm nửa phần, bây giờ bà lại còn có bầu, địa vị của bà trong nhà là không ai có thể sánh nổi. Mà Tứ di nương hình như cũng đã nhìn rõ, cho nên không còn sự bài xích và không cam lòng như lúc đầu. Lần trước lão thái quân xử trí xác thực khiến bà ta sợ hãi, răng cũng rớt mất một chiếc, nào còn dám không biết tự lượng sức mình lỗ mãng hành sự. Không có Tứ di nương dặn dò ở bên tai, hận ý của Tống Ngọc Mộng đối với Tống Ngọc Tịch cũng không còn rõ ràng như lúc trước. Bởi vì hai năm qua, theo như nàng ta quan sát, thì dường như Tống Ngọc Tịch thật sự không muốn gả vào cao môn đại hộ (nhà cao cửa rộng). Hơn hai năm nàng một mực ở bên ngoài lăn lộn, công việc buôn bán cũng vô cùng bận rộn, thỉnh thoảng lại đưa cho chúng tỷ muội một ít đồ tốt mới lạ. Tụ tập của các nhà khác, nàng cũng rất ít tham gia, không hề có chút ý tứ muốn đi giao tiếp. Cho dù Tống Ngọc Tịch càng trổ mã càng duyên dáng, nhưng ai cũng biết, nữ nhi thế gia mà chỉ có khuôn mặt duyên dáng thì cũng vô dụng, không có đức tính tốt cùng thanh danh, thì ngay cả thậm chí chi cuối của phủ Hầu tước hay Bá tước cũng sẽ không muốn kết thân, nói cách khác, mặc dù các nàng tuổi tác tương đương, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không có ý muốn cản trở tiền đồ của nàng ta, cho nên theo thời gian dần trôi địch ý của Tống Ngọc Mộng đối với nàng cũng giảm đi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-105.html.]
Tống Ngọc Thiền cười hai tiếng, rồi mới nắm tay Tống Ngọc Tịch, nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thất muội muội cũng đừng tự coi nhẹ mình, phụ thân và tổ mẫu đều yêu thương muội như vậy, làm sao cam lòng gả muội cho một người phố phường chứ. Muội cưới yên tâm chờ đến ngày nghị thân, với tướng mạo này của muội, đương nhiên sẽ có nhiều thế gia công tử muốn cầu hôn đấy."
Tống Ngọc Tịch liền khoát khoát tay, không muốn nói tiếp đề tài này với nàng ấy. Tống Ngọc Mộng thì âm thầm nhếch miệng, nói: "Đại tỷ luôn nói tốt để lừa gạt người khác. Với thân phận này của Thất muội muội, thì có thế gia nào nguyện ý..."
Nói được một nửa, Tống Ngọc Mộng cũng tự ý thức được mình đã nói sai, vội vàng dừng lại, mím môi không nói tiếp nữa.
Tống Ngọc Tịch nhìn các nàng, cũng không cảm thấy Tống Ngọc Mộng chán ghét, mà ngược lại cảm thấy nàng ta chỉ nói sự thật, thân phận của nàng đúng là loại mà các thế gia bình thường chán ghét, lại nói sẽ có thế gia công tử đang chờ để cầu hôn nàng, đây không phải là lời nói dối để gạt người sao?
Thấy Tống Ngọc Thiền xấu hổ cúi đầu, Tống Ngọc Tịch cũng không để ý cười cười, nói: "Ngũ tỷ tỷ nói là thật! Nhưng Đại tỷ tỷ cũng thật tâm đối tốt với ta, chỉ là bản thân ta không biết cố gắng mà thôi."
Tống Ngọc Mộng nghe xong lời của Tống Ngọc Tịch nói thì chỉ nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, đảo mắt trên người Tống Ngọc Thiền hai vòng, rồi lại nhìn Tống Ngọc Tịch, rốt cuộc cũng không tiếp tục tranh luận về chủ đề này nữa, dù sao thì đây cũng không phải chuyện của nàng ta. Đại tỷ giờ đây thì yên tâm rồi, nàng ấy sắp trở thành Định Vương phi rồi, nên lúc nói chuyện khó tránh khỏi thể hiện một chút, không biết đến sự khó khăn của người khác, nhưng nếu Tống Ngọc Tịch tự bản thân không so đo, thì nàng ta còn có gì để nói đâu chứ?
Chớp mắt đã đến Phong Hà Trai ở đường Hải Thị. Sau khi đường Trường An được mở rộng, buôn bán ở đường Hải Thị đã giảm sút đáng kể, nhưng Phong Hà Trai vẫn luôn dẫn đầu trong các cửa hàng trang sức ở kinh thành, mọi người cũng đã mua quen ở đây, hơn nữa cũng không có chỗ nào tốt hơn chỗ này, cho nên, một ít người ở những gia đình lớn vẫn thích tới nơi này mua đồ.
Khỏi cần phải nói, Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng chính là khách quen của Phong Hà Trai, hơn thế nữa các nàng cũng tin tưởng vào tay nghề của Phong nương tử.
Sau khi hai người tiến vào cửa hàng, lập tức tiến vào trong nhã gian, để chưởng quầy mang những thứ tốt đến cho các nàng xem. Ngược lại Tống Ngọc Tịch lại cảm thấy có hứng thú với tổng thể của Phong Hà Trai này hơn, cho nên sau khi nàng tùy tiện chọn một cái vòng tay và một cây trâm cài, thì ra khỏi nhã gian, đi dạo ở bên trong cửa hàng.
Thu Đồng Thu Vân đi ở sau lưng nàng, Tống Ngọc Tịch nhìn dáng vẻ tận trung cương vị công tác của hai người, thì thở dài, rồi lại chọn mấy thứ cho hai người các nàng. Sau khi hai người liên tục xua tay nói không dám nhận, Tống Ngọc Tịch đành phải mạnh mẽ nhét vào trong tay hai người, tiểu nhị đứng bên cạnh cũng khuyên bảo các nàng, nói các nàng theo được chủ tử tốt. Tuy nhiên, chỉ có chủ tớ ba người mới biết được quan hệ phức tạp giữa ba người các nàng, còn người ngoài cũng không thể nhìn ra.
Tống Ngọc Tịch tranh thủ lúc mua đồ, hỏi Nhị chưởng quỹ một chút về vấn đề của Phong Hà Trai, biết được hai năm qua, sau khi có hai cửa hàng mới được mở ở trên đường Trường An, thì buôn bán của Phong Hà Trai liền giảm bớt rõ rệt, may mắn còn có một chút khách hàng cũ nhớ rõ bọn họ.
Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Mộng chọn lựa trong chốc lát, rốt cục cũng chọn được đồ mà mình cảm thấy hài lòng. Nhìn thoáng qua đồ của Tống Ngọc Mộng, thì toàn bộ đồ trên khay bạc đều là thứ nàng ta muốn, khiến Tống Ngọc Tịch cũng không khỏi líu lưỡi, nàng hiện nay cũng được coi là một tiểu phú bà, nhưng cũng cũng không cuồng mua đồ trang sức giống như Tống Ngọc Mộng. . . Bởi vì Tống Ngọc Tịch thật sự cảm thấy, mua đồ trang sức không bằng mua cửa hàng, cửa hàng có thể tiền đẻ ra tiền, đồ trang sức thì. . . Trong phủ dù sao cũng có chuẩn bị sẵn, hàng năm Tần thị đều thống nhất làm hai lần, căn bản đeo không hết, mua ở bên ngoài quả thực chính là lãng phí tiền, nếu có vốn liếng như vậy, còn không bằng nàng tiết kiệm và mua thêm hai gian cửa hàng.
Quản gia trong phủ thanh toán một phần, còn phần bị thừa ra so với phân lệ đều do Tống Ngọc Mộng xuất tiền túi ra thanh toán, mặc dù số tiền cực lớn, nhưng nàng ta vô cùng hài lòng.
Khi ba người vừa bước ra khỏi cửa hàng, liền nghe thấy ở góc phố vang lên tiếng chiêng và trống: "Định Vương điện hạ hồi kinh, người không phận sự thì tránh ra! Định Vương điện hạ hồi kinh, người không phận sự thì tránh ra!"
Tiếng nói này vọng tới cùng với âm thanh gõ chiêng trống, Tống Ngọc Tịch cũng không khỏi vểnh tai lên, còn Tống Ngọc Thiền thậm chí đã bất chấp hình tượng, tiến lên phía trước vài bước, đứng ở ven đường quan sát. Tống Ngọc Mộng chua xót nhìn vào bóng lưng của Tống Ngọc Thiền, âm thầm nhếch miệng.
Quả nhiên sau tiếng nói cảnh báo, là một loạt tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên từ góc phố, đi vào từ cửa thành, băng qua đường Hải Thị vòng tới đường trung tâm, rồi lại thẳng đến cửa cung.