Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:25:37
Lượt xem: 289
Thiếu phụ kia kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch, một lát sau mới cúi đầu, nói:
"Không dối gạt tiểu thư, thêu thì ta có biết thêu, nhưng ta lại không muốn thêu. Lần trước trên đường người cũng nhìn thấy đấy, trượng phu và bà mẫu của ta là người hung ác như vậy. Trước đây cuộc sống của cô ruột ta trôi qua rất tốt, bà từ trong cung ra, cũng có bạc trong người, vốn là muốn gả ta cho một gia đình tốt, nhưng thật không ngờ tới, lại gặp một nhà phu gia như vậy. Trước khi thành thân thì cái gì cũng tốt, nhưng sau khi thành thân thì lập tức thay đổi thái độ, ngay cả cô của ta cũng bị liên lụy thành như vậy. Đồ vật trong nhà đều bị tướng công của ta cướp đi nướng vào bài bạc, lúc ấy cô của ta cũng muốn đi báo quan, nhưng đi được nửa đường thì bị bắt lại, lỗ tai của bà cũng bị đánh tổn thương vào lúc đó. Ta muốn rời khỏi hắn ta, nhưng hắn ta lại nói, nếu như ta dám đi, hắn ta nhất định sẽ g.i.ế.c chúng ta. Sau khi cô của ta bị đánh, thì đầu óc trở nên không rõ ràng, ta thi thoảng cũng sẽ vụng trộm thêu vài thứ đem đi bán, nhưng ta cũng không dám nói cho người khác biết ta biết thêu, chỉ nói với người khác, đó đều là do cô của ta thêu lúc còn trẻ. Vốn đây đều là chuyện gia đình, ta không nên nói với người khác, nhưng hôm nay tiểu thư là người có ân cứu mạng đối với ta, nên ta không muốn giấu giếm người. Ta không thể bỏ được cuộc sống của mình, ta cũng đã nghĩ đến chuyện tự vẫn, nhưng lại không bỏ được cô ta một mình, bà bị mù, nếu không có ta, thì chỉ còn lại một con đường chết. Ta. . . Ta. . ."
Thiếu phụ kia nói xong, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Tống Ngọc Tịch không nghĩ tới phía sau lại còn có chuyện như vậy, không khỏi cũng sinh lòng đồng tình, nhớ tới ngày ấy trên đường trông thấy bà mẫu của nàng ấy, dáng vẻ hung thần ác sát đuổi đánh nàng ấy, nào có một chút lưu tình. Nếu không phải đúng lúc nàng và Tiêu Tề Hoàn đi qua, thì không chừng nàng ấy đã bị đánh c.h.ế.t vào ngày đó.
Tống Ngọc Tịch cất tiếng hỏi: "Bà mẫu của cô sau đó còn đánh cô không?"
Thiếu phụ cúi đầu lau nước mắt, nói: "Ngày đó bà ta bị vị công tử kia đánh cho liệt giường, giờ chỉ có thể ở trên giường bệnh, nên không thể đánh ta được. . ."
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt nàng, thương thế kia xem ra không phải do bà mẫu đánh vậy chính là do tướng công của nàng rồi. Thiếu phụ kia bị nàng nhìn thì càng thêm khó chịu, cắn môi dưới, giống như bị đ.â.m vào chỗ đau, gắng sức nhịn khóc, rồi đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, dập đầu với Tống Ngọc Tịch, nói:
"Tiểu thư, ta biết người là tiểu như nhà quan, người thiện tâm, ngày đó trên đường còn có thể ra tay cứu giúp, người là người tốt, vốn những lời này ta không nên nói, ta không nên cho người thêm...phiền toái, nhưng ta thật sự không còn biện pháp nào khác rồi. Ta van cầu người, người cứu ta đi! Ta thật sự không chịu được, cũng thật sự không còn biện pháp khác nào nữa rồi. Ta ở trong cái nhà đó, còn không bằng heo chó. Hu hu hu. . ."
Sau khi nói xong câu đó, thiếu phụ kia liền quỳ rạp trên mặt đất, che miệng bắt đầu khóc nức nở, chắc là vì sợ khóc lớn tiếng sẽ để cho cô của nàng nghe thấy. Tống Ngọc Tịch vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, thoáng nhìn qua lão thái thái đang ngồi thẫn thờ dưới bóng cây, bà đang cầm lấy bát cơm, ăn cơm rau từng chút từng chút một, không khí trầm lặng, hoang vắng, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm xúc thê lương vô cớ.
Trước đây nàng vẫn luôn ai thán vận mệnh của mình quá thê thảm, thế nhưng nếu so sánh với nữ nhân này, thì những việc mình gặp phải căn bản là không đáng giá nhắc tới. Nữ nhân này thực sự không chịu được nữa rồi, nên mới có thể ở chỗ này cầu xin một tiểu cô nương mới gặp mặt một lần như nàng giúp đỡ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng thở dài, nói: "Cô mau đứng dậy đi. Ta cũng không biết có giúp được cô hay không. Lâm Phàn, ngươi vẫn luôn đi lại ở bên ngoài, ngươi xem chuyện tình giống như vậy thì nên xử lý như thế nào?"
Lâm Phàn tiến lên nói: "Chuyện nhà thì có hơi khó xác định, cái này khó mà nói."
Tống Ngọc Tịch nghĩ nghĩ, sau đó hỏi thiếu phụ kia: "Nếu như cô quyết tâm, vậy cũng chỉ còn một cách là hòa ly, cô có nguyện ý hòa ly không?"
Thiếu phụ liên tục gật đầu, nói: "Ta nguyện ý, chỉ cần có thể thoát khỏi bọn họ, ta cái gì cũng đều nguyện ý làm, nhưng, nhưng tướng công của ta là thống lĩnh khu phía đông của doanh trại hộ vệ kinh thành, cho dù ta hòa ly với hắn, thì hắn cũng có thể tìm được chúng ta. Nhìn bề ngoài thì hắn trông không giống như người xấu, nhưng hắn nói bất kể chúng ta có trốn ở đâu thì hắn đều có thể tìm được, và lúc đó hắn nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta. Hắn cũng từng nói, chỉ cần hắn nói chúng ta thông đồng với giặc phỉ, thì cho dù hắn g.i.ế.c chúng ta, thì hắn cũng không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào."
Tống Ngọc Tịch đột nhiên mở lời: "Doanh trại hộ vệ kinh thành sao? Ha ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!" Tống Dật chính là phụ trách doanh trại hộ vệ kinh thành. Nàng nói tiếp: "Đừng nghe hắn hù dọa! Hắn là thuộc doanh trại hộ vệ kinh thành, chứ không phải đại doanh Tây Sơn, có thông đồng với giặc phỉ hay không thì cũng không phải dựa vào hắn nói là được, huống chi cô là vợ hắn, bốn phía hàng xóm đều biết cô, nếu nói các cô thông đồng với giặc phỉ, đó không phải là cũng kéo hắn xuống vũng bùn sao?"
Thiếu phụ kia lau đi vệt nước mắt, có vẻ cảm thấy lời nói của Tống Ngọc Tịch có chút đạo lý. Tống Ngọc Tịch thấy nàng như vậy, trong lòng cũng động lòng trắc ẩn, nên nói thêm mấy câu trấn án nàng ấy: "Nếu như hắn ở nơi khác thì ta cũng không dám cam đoan với cô, nhưng chuyện này ta đã đáp ứng với cô rồi, thì chỉ cần những lời cô nói đều là thật, sau khi điều tra rõ ràng, ta cam đoan cô và cô của cô sẽ không có chuyện gì. Cho ta thời gian năm ngày, năm ngày sau, chúng ta lại hẹn gặp ở chỗ này, sự tình thành hay không thành, thì ta đều sẽ đến nói với cô một tiếng. Hai ngày này về nhà, thì cũng đừng để lọt tin tức, hãy chờ tin của ta."
Sau khi nhận được hứa hẹn của Tống Ngọc Tịch, trên mặt thiếu phụ kia rốt cục mới lộ ra tươi cười. Nàng không ngừng gật đầu, giống như được giải thoát vậy. Sau khi thở ra một hơi, nàng nói:
"Nếu như lần này cầu cứu tiểu thư mà còn không thể thoát được, thì ta đây chỉ còn cách dẫn theo cô của ta đi nhảy sông tự vẫn, cuộc sống không bằng heo chó này, ta thật sự là không chịu được nữa rồi."
Tống Ngọc Tịch thở dài, thấy nàng lại muốn khóc, thì vội vàng đưa khăn qua, rồi lại hỏi tiếp tục danh của tướng công nàng, chức vụ cụ thể, thiếu phụ kia đáp:
"Ta họ Đàm, do cô của ta nuôi lớn, gọi ta là Chiêu Nương, tướng công của ta tên là Triệu Trụ, là thống lĩnh của tuần phòng doanh khu đông thành, tay phải chỉ có bốn ngón, rất dễ nhận biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-101.html.]
Sau khi Tống Ngọc Tịch ghi nhớ, liền đứng dậy cáo từ với Chiêu Nương, hẹn năm ngày sau gặp lại.
Buổi tối về đến nhà, nàng đi thư phòng của Tống Dật, nhưng Tống Dật sau khi trở về, sẽ đi thỉnh an ở chỗ Tần thị trước, cho nên tạm thời không có mặt ở thư phòng. Tống Ngọc Tịch nhìn thấy Chử Phong, thì đi qua. Sau khi Chử Phong hành lễ, liền hỏi: "Thất tiểu thư có chuyện tìm Quốc công sao?"
"Đúng vậy. Ta có chút việc tìm ông ấy." Đang định vào thư phòng, thì bỗng nhiên nàng lại nhìn về phía Chử Phong, sau đó lui trở về. Chử Phong đang khó hiểu, thì đã thấy Tống Ngọc Tịch hỏi: "Đúng rồi, chuyện này có lẽ hỏi ngươi cũng được. Ngươi biết người tên Triệu Trụ không? Thống lĩnh của tuần phòng doanh khu Đông Thành."
Sau khi nghĩ một lúc, Chử Phong nói: "Triệu Trụ ạ. Có biết ạ, tại sao tiểu thư lại hỏi tới hắn?" Chử Phong vẫn luôn vô cùng tôn kính Tống Ngọc Tịch, sự tôn kính này không phải bởi vì nàng là tiểu thư của phủ Quốc công, mà là bởi vì cách làm người của nàng. Lúc trước hắn phụng mệnh của Tống Dật, đi theo Tống Ngọc Tịch đến Liêu thành tìm người. Người được tìm chính là người hầu của di nương nàng, vì những người tầm thường đó mà mạo hiểm bản thân mình, sự thiện lương hiếm có này khiến hắn kính trọng, cho nên Chử Phong rất sẵn lòng trả lời các câu hỏi của Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch thấy hắn nhận biết, thì lập tức hỏi han:
"Triệu Trụ kia tính cách như thế nào? Làm sao ta lại nghe nói hắn mê rượu ham đánh bạc?"
"Mê rượu ham đánh bạc là đúng, nhưng cũng không có nghe nói qua hắn phạm phải chuyện gì khác. Khu Đông Thành mặc dù không có thành tích gì lớn, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì. Tiểu thư đang yên đang lành làm sao lại hỏi đến hắn ạ."
Chử Phong cảm thấy rất tò mò về chuyện này, chỉ cảm thấy vị Thất tiểu thư này thật sự rất khác biệt với những tiểu thư khác. Điểm chú ý của mấy vị tiểu thư khác đều nằm ở việc hôm nay mặc xiêm y nhà nào, ngày mai mang đồ trang sức gì đi tham gia tụ hội ở đâu, nhưng vị tiểu thư này, luôn muôn. . . híc. . . thân cận với dân chúng?
Tống Ngọc Tịch cũng không giấu diếm, mà nói thẳng: "À, ta vừa nghe một chuyện, cũng không biết thật giả. Lần trước ta ở trên đường gặp phải một bà nương đánh con dâu, đánh vô cùng hung ác. Ta lập tức ngăn lại, vừa vặn gặp gỡ Định Vương, Định Vương ra tay giáo huấn bà nương này. Thế nhưng hôm nay lúc sáng, ta trên đường lại gặp phải nữ nhân bị đánh kia, hỏi han mới biết được, nàng là thê tử của Triệu Trụ, nàng nói Triệu Trụ ham đánh bạc lại mê rượi, cứ thua bạc, uống say thì lại đánh người. Không chỉ như vậy, mà hắn còn hết lần này tới lần khác chiếm đoạt tài sản của cô nhà vợ, đem tất cả đều đi đánh bạc. Cô của vợ hắn muốn đi cáo quan, bị hắn nửa đường bắt về, còn bị đánh mù con mắt, lỗ tai cũng không nghe thấy gì. Nữ nhân kia nói thật sự đáng thương, nhưng ta lại không biết sự tình thật giả thế nào. Thế nhưng doanh trại hộ vệ thủ thành không phải thuộc quản hạt của phụ thân sao, nên đã nghĩ tới hỏi chuyện này, nếu sự tình là thật, thì không biết ông có quản hay không?"
Chử Phong nghe xong cũng vô cùng ngoài ý muốn, nói:
"Nếu sự tình là thật, thì chắc chắn sẽ phải xử lý. Những sự tình này cũng không cần phải phiền toái Quốc công, nếu như tiểu thư yên tâm thì cứ giao cho ta xử lý."
Tống Ngọc Tịch nghe xong, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Được, ta đương nhiên là yên tâm về ngươi rồi. Ngươi nguyện ý nhận việc điều tra thì không còn gì tốt hơn. Ngươi điều tra thì cũng cẩn thận một chút, nữ nhân kia thật sự rất đáng thương, nàng nói nếu lần này xin giúp đỡ mà còn không được, thì nàng dứt khoát kéo theo người nhà mắt mù tai điếc kia của nàng cùng nhảy sông tự vẫn, vì thực sự không thể chịu nổi cuộc sống như vậy nữa. Giờ chúng ta đã biết thì sẽ giúp đỡ nếu có thể, một nữ tử nếu không phải là thực sự không chịu nổi nữa, thì cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Huống chi, nếu như thật sự có sâu mọt như vậy ở trong doanh trại hộ vệ kinh thành, thì chung quy cũng không phải là chuyện vẻ vang gì."
Chử Phong lắng nghe sắc mặt ngưng trọng, rất nghiêm túc gật đầu nói với Tống Ngọc Tịch:
"Tiểu thư nói rất có lý. Tiểu thư cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ tỉ mỉ điều tra. Trên cơ bản mấy việc vặt của doanh trại hộ vệ kinh thành hiện đều do ta tiếp nhận, nên chuyện này giao cho ta là đúng người rồi."
Có những lời nói này Chử Phong làm bảo đảm, Tống Ngọc Tịch cũng thấy yên lòng. Sau khi giao phó xong sự tình, thì nàng lập tức cũng không ở lại thư phòng của Tống Dật, mà ra cửa trở về Vũ Đồng viện, muốn đi xem xem Lâm thị đã nghĩ thông suốt hay chưa.
Sau khi Tống Ngọc Tịch rời khỏi không lâu, thì Tống Dật trở lại. Chử Phong một năm một mười kể lại chuyện của Tống Ngọc Tịch cho Tống Dật. Tống Dật nhướn mày, nói: "Haha, nha đầu kia còn định làm chuyện 'thấy bất bình, rút d.a.o tương trợ' hả?"
Chử Phong cười cười, nói: "Thất tiểu thư cũng là người tốt bụng chính trực, thuộc hạ ngược lại thấy rất bội phục. Nếu như lời Thất tiểu thư nói là sự thật, thì đích thực chuyện này cần tra kỹ tốt một phen. Thuộc hạ đã sớm cảm thấy mấy thống lĩnh ở doanh trại hộ vệ kinh thành đều có vấn đề, vừa vặn nhân cơ hội này, đồng loạt thanh tra một phen, điều này chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu. Nếu là Triệu Trụ kia đúng thật là tồi tệ như vậy, thì doanh trại hộ vệ kinh thành cũng không thể lưu hắn được, đến lúc đó thuộc hạ sẽ lại đến hồi bẩm Quốc công."
Tống Dật cười phất tay: "Tra đi thôi. Tra xét cẩn thận, nha đầu kia hiếm khi mở miệng, ta còn đang hi vọng nàng nói một chút lời hữu ích hộ ta đây này."
Chử Phong nghe vậy, thì nở nụ cười, hắn đương nhiên biết Tống Dật nói những lời này là có ý gì. Lâm di nương mang thai, có vẻ có chút không vui, nếu Thất tiểu thư có thể thường xuyên thủ thỉ ở bên tai bà, thì Lâm di nương cũng sẽ vực dậy chút ít. Than ôi, Quốc công nhà mình oai hùng cả đời, cũng thực sự chạy không thoát khỏi ải mỹ nhân!