Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-03-14 07:45:45
Lượt xem: 60

“Cô út, cuối tuần này cô đi chọn mèo con cùng cháu được không?” Trước kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu nhận được điện thoại của Niên Niên, mời cô đến nhà một người bạn của Lâm Dược Phi, nhà người bạn đó có con mèo to đẻ được một đàn mèo con, bây giờ đã cai sữa, Lâm Dược Phi đã bảo bạn cho Niên Niên chọn một con.

Lâm Tiếu: “Đợi cô một lát, cô xem lịch trình của cô đã.”

Gần nghỉ hè là thời điểm Lâm Tiếu bận nhất, cô phải ra đề thi cho sinh viên, giải đáp thắc mắc trước khi thi, nghe nghiên cứu sinh báo cáo tiến độ của học kỳ 1, còn một việc nữa khiến Lâm Tiếu đau đầu là những bảng biểu và báo cáo lặt vặt.

Nhưng nhận được lời mời của Niên Niên, Lâm Tiếu phải xem ngay lịch của mình. Cô biết Niên Niên mong chờ được nuôi mèo con đã mấy năm nay rồi.

Chọn một con mèo con về nhà, nói với Niên Niên một việc rất quan trọng, ở thời khắc quan trọng như này, Niên Niên mong muốn cô út đi cùng, Lâm Tiếu không nỡ từ chối, cô cũng muốn tham dự chứng kiến thời khắc ấy.

“Cha mẹ cháu đồng ý cho cháu nuôi mèo rồi à?” Lâm Tiếu hỏi.

Niên Niên vui vẻ đáp: “Vâng, cháu đã thông qua bài sát hạch của cha mẹ.”

Năm nay Niên Niên đã học lớp 2, đòi nuôi mèo đã mấy năm rồi. Lúc còn nhỏ lần nào cha mẹ cũng từ chối cô bé: “Con còn nhỏ quá, chưa chăm sóc mèo con được đâu.”

Năm nay, thái độ của Niên Niên rất kiên quyết, khẳng định mình có thể chăm sóc mèo con, vừa hay có một người bạn đang nuôi mèo chuẩn bị đi du lịch nước ngoài, đưa hai con mèo sang nhà Thẩm Vân nhờ nuôi hộ, cho Niên Niên thử xem cô bé có chăm sóc cho mèo con được không.

Đây là bài sát hạch của cha mẹ dành cho Niên Niên.

Còn biểu hiện của Niên Niên khiến cả nhà đều ngạc nhiên, cô bé đã chăm mèo con thật sự rất tốt. Mỗi sáng và tối dọn dẹp ổ mèo, rửa bát đĩa, thêm nước, thức ăn và chải lông cho hai con mèo.

Thậm chí Niên Niên có thể cắt móng cho một con mèo con hiền, con mèo con còn lại không thích cắt móng phải cần Thẩm Vân và Lâm Dược Phi hỗ trợ.

Trước giờ Niên Niên đều rất khó dậy sớm nhưng từ khi nuôi hộ người khác hai con mèo thì chuông báo thức vừa kêu đã bật dậy ngay, còn dậy sớm hơn mọi ngày hai mươi phút để chăm sóc mèo con.

Để buổi sáng có thể dậy sớm được, buổi tối đến giờ đi ngủ là Niên Niên đi ngủ ngay, cũng không lèo nhèo xem TV thêm lúc nữa như trước.

Doanh Doanh năm nay năm tuổi, đang ở cái tuổi mèo chê chó ghét, cô bé cũng thích mèo con, nhưng không phải là thích lắm, thường hay đưa tay ra tóm đuôi mèo con. Con còn lại sẽ chạy mất, con mèo hiền thì cứ để cho Doanh Doanh nắm chặt.

Niên Niên trông thấy liền cấm Doanh Doanh, nhưng Doanh vẫn không thay đổi.

Niên Niên bực lắm, túm lấy tóc của em gái: “Như thế này có dễ chịu không?”

Doanh Doanh: “Đau quá, chị bỏ tay ra đi.”

Niên Niên không buông tay, tiếp tục hỏi em gái: “Như thế này rất khó chịu đúng không? Em tóm đuôi mèo con, mèo con cũng rất khó chịu.”

Doanh Doanh nước mắt dàn dụa hứa với chị gái: “Từ nay về sau em không tóm đuôi mèo con nữa.”

Dì Hoàng kể hết việc mình vừa chứng kiến cho Thẩm Vân và Lâm Dược Phi nghe, hai người đều cười.

Lâm Dược Phi: “Ồ, Niên Niên cũng có lúc thô bạo thế nhỉ.” Ở nhà trẻ Niên Niên không tranh giành với ai bao giờ, họ cứ tưởng là cô bé không bao giờ nóng nảy cơ.

“Ra dáng chị gái rồi đây.” Lâm Dược Phi gật gù nói.

Sau khi Doanh Doanh bị chị gái túm tóc thì không bao giờ tóm đuôi mèo con nữa, ngày nào cũng háo hức đuổi theo m.ô.n.g mèo con muốn chơi cùng nó, nhưng tiếc là mèo con hầu như không chơi với Doanh Doanh.

“Mẹ ơi, mẹ đồng ý cho chị nuôi mèo đi.”

“Chị một con, con một con.”

Từ nhỏ tới lớn đồ đạc trong nhà Doanh Doanh đều muốn chia thành hai phần, chị có gì cô bé cũng phải có, cô bé có gì thì chị cô bé cũng phải có. Vì độ tuổi hai bé không giống nhau nên đồ nhận được không phải lúc nào cũng giống nhau hoàn toàn, nhưng không ai phải chịu thiệt cả.

Kết quả lần này chị gái muốn nuôi mèo khiến Doanh Doanh hiểu lầm, cô bé cứ tưởng rằng cha mẹ đồng ý cho chị gái nuôi mèo thì cô bé cũng sẽ có một con mèo con.

Thẩm Vân vội đính chính lại suy nghĩ sai lệch của Doanh Doanh: “Con không thể nuôi mèo con, con còn nhỏ quá.”

Khi Niên Niên lên lớp 2 thì Thẩm Vân và Lâm Dược Phi mới xem xét nghiêm túc về yêu cầu nuôi mèo của cô bé, đương nhiên Doanh Doanh cũng như vậy: “Đợi khi nào con lên lớp 2 rồi tính sau đi.”

Doanh Doanh mặt đầy hụt hẫng, đợi đến khi học lớp 2 thì còn lâu lắm.

Mấy phút sau, Doanh Doanh liền phấn chấn trở lại, cô bé thương lượng với chị gái: “Chị ơi, khi nào chị đón mèo con về nhà thì cho em vuốt một tí được không?”

Niên Niên thoáng do dự, đồng ý với em gái: “Được, nhưng em phải thề là em không được tóm đuôi nó.”

Doanh Doanh dơ tay thề như trong phim truyền hình: “Em thề là em không tóm đuôi nó.”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh nghe thấy thì cười lớn: “Nói cứ như là chị con có mèo rồi ấy, chị con còn phải thông qua kỳ sát hạch đã chứ.”

Doanh Doanh lập tức chạy đến bên chân Lâm Dược Phi hỏi: “Chị thông qua sát hạch chưa ạ?”

Niên Niên cũng nhìn cha với vẻ hồi hộp và mong chờ: “Con đã thông qua kỳ sát hạch chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-508.html.]

Lâm Dược Phi bị hai cô con gái đáng yêu vây xung quanh, trái tim như muốn tan chảy, đừng nói là nuôi mèo, nuôi hổ anh cũng đồng ý, nhưng vẫn cố giữ lại một tia lý trí cuối cùng trong lòng nhìn Thẩm Vân: “Cái này phải mẹ mới quyết định được.”

Niên Niên và Doanh Doanh lập tức lao về phía Thẩm Vân.

Sau khi để hai cô con gái nhõng nhẽo một lúc, Thẩm Vân đã gật đầu: “Được, mẹ đồng ý.”

Biểu hiện những ngày vừa qua của Niên Niên, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi đều đã ghi nhận. Họ tin tưởng rằng cô bé có thể tự đảm nhận được hầu hết các công việc liên quan đến việc chăm sóc mèo con, bản thân Niên Niên cũng vì sự xuất hiện của mèo con mà trở nên tốt hơn, Thẩm Vân cảm thấy việc này rất hữu ích trong việc nuôi dưỡng tinh thần trách nhiệm của Niên Niên.

Mẹ đồng ý rồi!

Niên Niên và Doanh Doanh nhìn nhau, khuôn mặt đầy bất ngờ và sung sướng, sau đó cầm tay nhau nhảy lên: “Mẹ vạn tuế”, “Mẹ vạn tuế.”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh ho lên: “Còn cha thì sao?”

Hai bạn nhỏ lại chạy đến bên cha: “Cha cũng vạn tuế”,“Cha cũng vạn tuế.”

Đến ngày người bạn của Thẩm Vân du lịch nước ngoài trở về và đón hai chú mèo đi, nước mắt của Niên Niên cứ tuôn rơi không ngừng.

Dì Khương vội vàng nói với Niên Niên: “Cháu có thể đến nhà cô chơi bất cứ lúc nào, lúc nào nhớ bọn chúng đều có thể đến thăm bọn chúng.”

Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng mới dỗ được Niên Niên nín khóc.

Sau đó, dì Khương mới đưa hai chú mèo ra khỏi cửa được năm phút, Niên Niên đã lạch bạch ra nằm trên đùi của Thẩm Vân: “Mẹ ơi, con nhớ mèo con rồi.”

Thẩm Vân: “...” Cũng không biết dì Khương đã ra khỏi cửa khu chung cư chưa nữa.

Dù sao cũng đã đồng ý cho Niên Niên nuôi mèo rồi, Niên Niên lại vì chuyện lũ mèo con người ta gửi nuôi này đã được đón về nhà mà buồn rầu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lập tức đưa việc tìm mèo con cho Niên Niên vào lịch trình.

Rất nhanh, Lâm Dược Phi đã mang một tin vui về nhà: “Niên Niên, cha đã tìm được cho con mèo con mà con muốn có rồi.”

Lâm Dược Phi tận hưởng đãi ngộ được con gái rót nước, bóp vai, lấy hoa quả cho bố rồi mới nói rõ là mèo con ở đâu: “Con mèo to nhà chú Ngô của con sinh được một đàn mèo con, cha dắt con đi chọn một con.”

Khi Niên Niên đi chọn mèo con, Lâm Tiếu đã sắp xếp thời gian đi cùng Niên Niên.

Đến nhà chú Ngô, ánh mắt của Lâm Tiếu không rời khỏi con mèo mẹ: “Đẹp quá đi mất.”

Mèo nhà chú Ngô là giống mèo sư tử, toàn thân trắng muốt, lông vừa dài vừa mượt, mắt bên xanh bên vàng, trông vừa oai phong lại nhanh nhẹn.

Nhưng mèo sư tử không thích người lạ, Lâm Tiếu và những người khác chỉ có thể đứng ở xa nhìn.

Chú Ngô trông thấy Lâm Tiếu không thể rời mắt khỏi lũ mèo, biết là Lâm Tiếu rất thích bèn nói với Lâm Dược Phi: “Chọn thêm cho em gái cậu một con đi.”

Lâm Tiếu vội vàng từ chối: “Không không không, không cần đâu ạ.”

Đến sinh hoạt thường ngày Lâm Tiếu còn phải đơn giản hóa hết sức thì lấy đâu ra thời gian và tâm sức để chăm sóc một chú mèo con.

“Em có Tiểu Hoàng rồi.” Lâm Tiếu dành tất cả quỹ thời gian rảnh và tình yêu đều dành cho Tiểu Hoàng.

Niên Niên nhận ra cô út thích mèo, hào phóng nói: “Cô út, sau này cháu cho cô vuốt mèo con của cháu.”

Chú Ngô cười: “Vậy thì mọi người hãy chọn một con mèo hiền lành một chút, mèo sư tử thường không thích ai vuốt ve ngoài chủ của nó cả.”

“Tính cách của mèo sư tử rất kiêu ngạo.” Chú Ngô thở dài: “Tiếc là bây giờ càng ngày càng ít người nuôi mèo sư tử. Trước đây ở Sơn Đông người ta nuôi rất nhiều, bây giờ nhà mái bằng bị đập đi hết rồi, nhà nào cũng chuyển vào các tòa nhà chung cư ở, rất nhiều nhà kinh doanh mèo không làm nghề này nữa. Bây giờ mèo sư tử đẹp càng ngày càng khó tìm.”

Chú Ngô thích cái kiêu ngạo uy phong này của mèo sư tử, nhưng anh ấy cũng hiểu bé gái nhỏ nuôi mèo thường thích thơm và ôm ấp nó, anh ấy đưa tay ra chỉ một con mèo nhỏ: “Này, con này, con này lành nhất trong đàn.”

Nhưng cuối cùng Niên Niên không chọn con mèo ngoan nhất trong đàn mà chú Ngô chỉ, cô bé đã chọn con mà bản thân thấy đáng yêu nhất.

Lâm Dược Phi nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con mèo mà Niên Niên chọn đẹp ở chỗ nào.

“Con bên trái đó, con bên trái chả đẹp hơn à?” Lâm Dược Phi nói.

Niên Niên không thèm nghe lời cha, cô bé chọn con mèo con đẹp nhất.

“Đây là mèo của con.”

Lâm Dược Phi cười lớn: “Được, thế con đặt tên cho con mèo con của con đi.”

Niên Niên đảo mắt một vòng, rất nhanh đã có câu trả lời: “Cao Cao.”

“Con tên là Niên Niên, mèo con tên là Cao Cao, hai cái tên ghép với nhau là thành bánh tổ.”

Niên Niên vui vẻ nói: “Mèo của Niên Niên là Cao Cao, Cao Cao là mèo của Niên Niên.”

Doanh Doanh bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Đến tên của mèo con còn ghép được vào với tên chị, sao tên của em với chị không ghép được vào với nhau nhỉ?”

“Sửa tên em thành Cao Cao đi, gọi mèo con là Doanh Doanh.”

Loading...