Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 504
Cập nhật lúc: 2025-03-14 07:45:36
Lượt xem: 53
Tháng 9, Lâm Tiếu bắt đầu sự nghiệp dạy học ở đại học của cô.
Mùa hè này, cô đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn hộ mới ở Bắc Kinh, mua ở chỗ theo ý anh trai. Sau khi mua nhà mới thì cho thuê, Lâm Tiếu vẫn ở lại chỗ Ngũ Đạo Khẩu như trước, nơi này vừa gần trường học lại có mẹ quan tâm đến việc trang trí, chỗ nào cũng thoải mái.
Trong lúc học bằng tiến sĩ, Lâm Tiếu dọn ra khỏi ký túc xá, ở tại căn hộ này. Từ lúc học tiến sĩ, cuộc sống của cô gần như giống với trạng thái đi làm. Từ việc đi học đến nhận việc, cuộc sống của cô hầu như không có thay đổi gì.
Một ngày ba bữa ở nhà ăn, nghiên cứu khoa học, đọc sách, vận động, lúc rảnh rỗi thì tranh thủ giải trí một chút.
Mỗi buổi sáng Lâm Tiếu sẽ đạp xe đến trường, cô hay quên mất mình đã là giáo viên. Dù sao Lâm Tiếu cũng là sinh viên ở đây gần mười năm, chỉ mới đổi thân phận thôi.
Cùng một sân trường, cùng một cảnh vật, vẫn là tòa nhà học viện nhưng lại có gì đó mới dần mở ra trước mắt cô.
Nhà ăn nhân viên trường học, văn phòng mới, điều khiến Lâm Tiếu vui nhất đó là thẻ thư viện đổi thành của giáo viên, giới hạn mượn sách tối đa đã tăng lên gấp vài lần.
Các giáo viên trước kia giờ đã trở thành đồng nghiệp, Lâm Tiếu càng thấy được những mặt khác của họ. Thì ra các giáo viên cũng sẽ thảo luận xem tiệm nào ăn khuya bên ngoài ngon, thì ra ở nơi Lâm Tiếu sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn nhiều mặt cô chưa từng thấy qua.
Loại cảm giác này rất mới lạ, giống như một thế giới gấp lại đang dần mở ra trước mắt cô.
Mỗi sáng thứ 2 hàng tuần Lâm Tiếu sẽ cầm theo một bình nước đi xuyên qua sân trường. Trong học kỳ này, chương trình học của cô đều được xếp vào buổi sáng, Lâm Tiếu rất thích cảm giác này. Sau tiết học buổi sáng thì thời gian cả ngày còn lại đều có thể tự do điều chỉnh, sẽ không bị gián đoạn.
“Cô giáo Lâm.”
“Chào cô giáo Lâm.”
Đi qua hành lang của tòa nhà giảng đường, các sinh viên đi đến đều chào hỏi Lâm Tiếu, cô cũng mỉm cười đáp lại.
Thời gian quá ngắn nên cô không thể nhớ kỹ gương mặt của những sinh viên này. Chỉ có mỗi tiết sáng sớm thì luôn có bốn bạn nữ đến sớm để chiếm chỗ, luôn ngồi cố định ở vị trí giữa hàng thứ hai, Lâm Tiếu mới có thể nhớ kỹ diện mạo của các cô ấy.
“Rất giống chúng ta hồi còn học đại học.” Lúc nói chuyện điện thoại với Châu Tinh, cô có nhắc đến chuyện này.
“Thật là nhớ khoảng thời gian học đại học quá.” Châu Tinh hâm mộ Lâm Tiếu, nói: “Cậu ở lại đại học làm giảng viên thật tốt, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn giản.”
Sau khi đi làm, Châu Tinh bị ép trải qua không ít chuyện đ.ấ.m đá qua lại, cô ấy không sợ công việc cực khổ, nhưng rất ghét chuyện đồng nghiệp toan tính lẫn nhau.
Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Thật ra cũng không phải. Tuy rằng các giáo viên và sinh viên đều trong cùng một khuôn viên trường, nhưng đại học đối với giáo viên và sinh viên thì lại không giống nhau.”
Đối với sinh viên mà nói thì đại học là tháp ngà[1], nhưng với giáo viên thì đây là nơi làm việc.
[1] Tháp ngà: Người ta sử dụng nó trong cuộc sống để giải thích rằng họ sống không thực tế hoặc xa rời bóng tối xã hội.
Châu Tinh: “Tất nhiên là tớ biết, nhưng chắc chắn cậu có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản đó.”
Lâm Tiếu thấy kỳ lạ hỏi: “Vì sao?”
Châu Tinh: “Bởi vì cậu đủ chú tâm, cũng đủ thực lực đó.”
“Thật ra lúc chúng ta học đại học thì đối với số ít sinh viên mà nói, đại học cũng không phải tháp ngà.” Đại học hoặc là một xã hội thu nhỏ, những thứ như khen thưởng, quan hệ cá nhân, bầu cử cán bộ… đều là phiên bản đơn giản hóa của nơi làm việc.
Những thứ này không có quan hệ gì với Lâm Tiếu, căn bản cô cũng chẳng quan tâm. Khi đi học thì đại học là tháp ngà của Lâm Tiếu, sau khi đi làm thì đại học vẫn là tháp ngà của cô.
Châu Tinh nói: “Dù sao thì cậu vẫn luôn là như vậy, chỉ để ý đến toán học thôi. Những chuyện ngổn ngang ngoài kia hoàn toàn chẳng lọt vào mắt cậu được.”
Lâm Tiếu có đủ khả năng để xây dựng một tòa thành, bảo vệ sự chuyên tâm của cô.
Với khả năng tuyệt đối trước mắt này thì Lâm Tiếu không cần quan tâm những vấn đề như đãi ngộ, danh dự, không tranh không đoạt thì cũng không thiếu phần cô.
“Tiếu Tiếu, cố gắng lên, khi quay về nhớ cầm theo giải thưởng Fields trở về, để cho tớ được khoe khoang là, biết người đạt huy chương giải thưởng Fields mới nhất là ai không? Là người chị em ngủ ở giường trên tôi thời đại học đó!”
Lâm Tiếu bị giọng điệu khoa trương của Châu Tinh chọc cười: “Nhưng đại học mình làm gì có giường tầng…”
Đại học của Lâm Tiếu đều bố trí trên là giường và dưới là bàn, mọi người đều có giường trên.
Châu Tinh: “Vậy tớ sẽ nói, là người chị em ngủ sát giường tôi đó, ôi chao, nói vậy cảm thấy không thân thiết bằng giường trên.”
Lâm Tiếu cười ha ha: “Loại chuyện này cậu có thể để đến lúc đó rồi hãy buồn rầu… Cậu cũng đúng là dám nói, còn giải thưởng Fields nữa chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-504.html.]
Giải thưởng Fields là giải thưởng cao quý nhất trong Toán học quốc tế.
Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Bây giờ không phải Lý Phương Khiết đang viết truyện trên Thiên Nhai sao? Không bằng cậu trông mong một ngày nào đó cậu ấy sẽ mang về giải Nobel văn học đi.”
Châu Tinh: “Tớ phải gọi điện thoại đốc thúc Lý Phương Khiết một chút mới được.”
“Tớ phải đốc thúc cậu ấy, cậu cũng không thể hời hợt được. Đến lúc đó để cho tớ được nói, hai người chị em cùng ký túc xá với tớ một người cầm huy chương Fields, một người đoạt giải Nobel văn học. Đủ để tớ khoe khoang đến 88 tuổi luôn.”
Khi Lâm Tiếu đi dạy không thường điểm danh trên lớp.
Phòng giáo vụ yêu cầu mỗi học kỳ điểm danh hai lần, Lâm Tiếu chuẩn bị giữa kỳ điểm danh một lần, cuối kỳ điểm danh một lần. Còn thời gian còn lại, sinh viên có đi học hay không thì để tự học sinh quyết định, chỉ cần nộp bài đúng hạn, tham gia kỳ thi thì cô sẽ không trừ điểm.
Tuy rằng cô không điểm danh nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Tiếu cũng biết trong phòng có bao nhiêu sinh viên.
Danh sách sinh viên phòng giáo vụ đưa cô có hơn một trăm sinh viên học môn toán cao cấp này của cô. Hầu như trong mỗi lớp học, số sinh viên cũng không chênh lệch lắm, gần như không có sinh viên cúp học.
Làm Lâm Tiếu thấy lạ chính là sau vài lớp học thì sinh viên trong phòng lại càng tăng lên.
Thậm chí còn dần dần vượt qua số lượng sinh viên trong danh sách Lâm Tiếu cầm.
Cô đi hỏi phòng giáo vụ: “Lớp toán cao cấp của tôi có phải có thêm sinh viên bổ sung hay không? Danh sách này của tôi không có tên của sinh viên bổ sung, đưa tôi danh sách mới cập nhật đi.”
Giáo viên ở phòng giáo vụ giúp cô kiểm tra một chút, sau đó đưa ra đáp án phủ định: “Cô giáo Lâm, đợt đầu tiên đăng ký lớp học toán cao cấp của cô đã đầy rồi. Không có chỗ trống nữa, cũng không có sinh viên bổ sung như cô vừa nói.”
Lâm Tiếu kinh ngạc: “Hả? Nếu không có sinh viên bổ sung thế sao lớp của tôi càng ngày càng đông sinh viên vậy?”
Giáo viên phòng giáo vụ cũng rất khó hiểu, lại kiểm tra kỹ giúp Lâm Tiếu một lần nữa, lắc đầu nói: “Đúng là không có sinh viên bổ sung.”
Thế sinh viên từ đâu ra mà càng ngày lại càng đông vậy? Lớp học tiếp theo, Lâm Tiếu còn phát hiện chỗ ngồi trong lớp đã kín, thậm chí còn có sinh viên ở phía sau lớp đứng nghe giảng.
Lâm Tiếu không nhịn được hỏi các sinh viên trong lớp: “Vì sao lớp chúng ta ngày càng nhiều sinh viên vậy?”
Các bạn học đều kinh ngạc, vậy mà Lâm Tiếu lại không biết: “Mọi người đều đến dự thính ạ.”
Lâm Tiếu càng khó hiểu: “Dự thính? Chẳng lẽ các em không đăng ký môn toán cao cấp sao?”
Toán cao cấp là môn bắt buộc của nhiều chuyên ngành, trường học mở rất nhiều lớp để đảm bảo sinh viên đều có lớp học. Không giống các môn tự chọn thú vị khác, phải nhanh tay giành chỗ đăng ký.
Theo lý thuyết mà nói thì mọi người đều có thể đăng ký được môn toán cao cấp, hoàn toàn không cần dự thính mà?
Các sinh viên mồm năm miệng mười nói với Lâm Tiếu: “Chúng em đã chọn lớp toán cao cấp rồi, nhưng muốn nghe lớp của cô giáo Lâm một chút.”
Lâm Tiếu nghe một lúc thì ngạc nhiên biết được cô lại “hot” trong trường đại học, cho nên mới có nhiều học sinh lớp toán cao cấp của giáo viên khác lại tới dự thính lớp của cô.
Lâm Tiếu: “Dự thính trong lớp cô cũng được, nhưng lớp toán cao cấp trên chương trình học của các em cũng phải đến học, không thể trốn học được.”
Các sinh viên đều sôi nổi đồng ý, có một sinh viên lớn tiếng nói: “Cô giáo Lâm cứ yên tâm, chúng em sẽ không để cô phải khó xử ở trước mặt giáo viên khác đâu.”
Lâm Tiếu nhịn cười, duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Được thôi, vậy chúng ta học bài trước.”
Sau khi làm giáo viên, Lâm Tiếu cũng hiểu vì sao giáo viên dạy phần lớn thời gian đều nghiêm túc với sinh viên, như vậy là trạng thái thuận lợi nhất cho việc dạy học.
Tới giờ nghỉ giữa tiết, Lâm Tiếu mới nói chuyện phiếm với các sinh viên, cô rất tò mò sao mình lại “hot” trong trường như vậy, lớp của cô thì có gì đáng để dự thính?
“Cô giáo Lâm, xem ra cô hoàn toàn không biết gì về sức hút của bản thân rồi.” Một sinh viên nói đùa.
Lâm Tiếu còn trẻ, bài luận đã xuất bản hay các giải thưởng đạt được đều khiến sinh viên ngưỡng mộ không ngớt. Lại chênh lệch tuổi tác không lớn nên sinh viên dễ coi Lâm Tiếu là thần tượng, tự hỏi bản thân có thể đạt được thành tựu như thế ở độ tuổi Lâm Tiếu hay không, đáp án đương nhiên là làm người ta tuyệt vọng.
Con đường của cô giáo Lâm chỉ có thể chiêm ngưỡng, khó mà làm lại được.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất để sinh viên đến dự thính lớp Lâm Tiếu là vì chính lớp học. Nội dung lớp toán cao cấp của Lâm Tiếu vô cùng sâu sắc, lời nói dễ hiểu, thú vị bất ngờ, trong lúc cô giảng giải nội dung trong sách giáo khoa còn sẽ liên kết với một số nội dung tương đồng khác.
Nghe cô giáo Lâm giảng, đối với các bạn học yêu thích toán học mà nói thì đúng là một loại hưởng thụ.
Những sinh viên đã nghe Lâm Tiếu giảng bài thì mới biết được cô giảng hay thế nào. Còn sinh viên chưa nghe Lâm Tiếu giảng bài bao giờ thì bị thu hút bởi lời đồn từ các bạn học rồi đến lớp, ví dụ như…
Cô giáo Lâm đi dạy chưa bao giờ mang sách giáo khoa!