Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 501
Cập nhật lúc: 2025-03-14 07:45:31
Lượt xem: 44
Giai đoạn sắp tới, vấn đề quan trọng nhất của Lâm Tiếu chính là nghiên cứu toán học.
Sau khi tham gia kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường trung học số một, Lâm Tiếu ngồi xe Trần Đông Thanh trở về trường học.
Trước khi đi, Niên Niên đu lên chân trái của cô, Tiểu Hoàng đu bên chân phải, cả Niên Niên và Tiểu Hoàng đều không muốn để Lâm Tiếu đi.
Lâm Tiếu bất lực cúi người xuống, cùng lúc gỡ bàn tay nhỏ của Niên Niên và móng vuốt của Tiểu Hoàng ra khỏi chân mình, rồi để chúng nắm lấy nhau.
"Cô phải về trường rồi, tết cô sẽ về."
"Gâu gâu."
"Hu hu…" Niên Niên biết tết là vào mùa đông, bây giờ chỉ mới sang thu thôi: "Từ mùa thu đến mùa đông phải mất bao lâu nữa vậy ạ?"
Lâm Tiếu nghĩ rằng Niên Niên còn chưa rành thứ tự bốn mùa: "Không lâu đâu, sau mùa thu là đến mùa đông rồi."
"Khi nào nhà trẻ của cháu được nghỉ đông thì cô sẽ về nhà ngay."
Lâm Tiếu vừa nói hết câu, đôi mắt Niên Niên đã lập tức chực trào nước mắt.
Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: "Em mau đi đi, em mà nói nữa thì con bé sẽ khóc thật đấy."
Niên Niên biết rõ thứ tự bốn mùa, biết sau mùa thu là mùa đông nhưng đối với người chỉ nhớ được một năm như cô bé thì một quý đã là một khoảng thời gian rất dài. Còn phải cố gắng đến nhà trẻ lâu lắm mới được nghỉ đông, chỉ mới nghĩ tới thôi mà Niên Niên đã muốn khóc rồi.
Lâm Tiếu thè lưỡi, xách vali rời đi.
Sau khi về trường học vài ngày, Lâm Tiếu nhận được cuộc gọi từ Lữ Tú Anh, tiếng cười ha ha của Lữ Tú Anh vang lên từ điện thoại.
"Tiếu Tiếu, sau khi con nói với Niên Niên là bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên của nhà ta phải phụ thuộc vào con bé, Niên Niên trở nên rất ngoan ngoãn ở trường."
"Những ai không để lại cơm thừa sẽ được thưởng một bông hoa đỏ nhỏ. Niên Niên vốn không thích ăn cà tím trong bữa cơm trưa, vừa không muốn ăn vừa muốn có hoa đỏ nhỏ nên con bé đã giấu hết vào yếm."
"Về nhà dì Hoàng cầm quần áo lên thì bị dầu dính đầy lên tay, cúi đầu nhìn thì thấy trong túi áo toàn là cà tím xào."
Lữ Tú Anh nói một câu là phải cười một lát, Lâm Tiếu nghe vậy cũng cười ha ha.
Vì giấu cà tím xào vào túi nên Niên Niên bị cả nhà trêu chọc, cô bé bị chê cười đến phát bực, tức giận nói: “Con không thèm lấy bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên cho nhà mình nữa đâu.”
“Chờ em gái lớn rồi nhờ em gái đi.”
Cả nhà chỉ có thể cố gắng nhịn cười, rồi động viên Niên Niên, một lần nữa kích thích ý chí phấn đấu lấy hoa đỏ nhỏ ở nhà trẻ của cô bé.
Lâm Tiếu đã hứa với Niên Niên sẽ về vào kỳ nghỉ đông, nhưng kế hoạch luôn không thể tránh khỏi những thay đổi. Mùa thu này Lâm Tiếu bỗng nhận được lời mời từ đội tập huấn quốc gia môn toán học, mời Lâm Tiếu huấn luyện các bạn trong đội vào kỳ nghỉ đông này.
“Huấn luyện đội tập huấn quốc gia?” Lâm Tiếu hơi ngạc nhiên.
Lâm Tiếu đã từng tham gia cuộc thi IMO, mấy năm nay cô vẫn quan tâm đến các thông tin về IMO. Nhưng dù là giáo viên tập huấn cô năm đó hay những giáo viên tập huấn mà cô biết gần đây đều là những giáo sư đại học nổi tiếng.
Mà bây giờ Lâm Tiếu chỉ là một người đang học tiến sĩ mà thôi.
“Chuyện này không quan trọng, em biết rất rõ về IMO, chúng tôi tin những bài giảng của em chắc chắn sẽ rất có ích cho những em học sinh.”
“Những đề bài trong cuộc thi IMO mà em đưa ra mấy năm nay có xác suất ra đề rất cao.”
Mấy năm nay, năm nào Lâm Tiếu cũng ra đề cho IMO, những đề bài của cô được IMO chọn rất nhiều lần.
Cô đã hoàn thành lý tưởng khi tham gia cuộc thi IMO năm đó, từ một người thưởng thức nghệ thuật trở thành người tự làm ra các tác phẩm quý giá.
Năm đó Lâm Tiếu và năm người đồng đội đã cùng nâng cúp IMO. Đến bây giờ, cô đã lên đại học, không còn dự thi nữa nhưng vẫn có thể lấy về vinh quang cho đất nước tại cuộc thi IMO nhờ vào một cách khác, đó là những đề bài thường xuyên được IMO lựa chọn của mình.
Mùa đông năm nay, Lâm Tiếu đã có thể cống hiến thêm cho cuộc thi toán quốc gia, trở thành giáo viên của đội tập huấn, chỉ bảo nhóm thí sinh trong thời gian ngắn, để họ càng thêm tiến bộ.
Lâm Tiếu nhận lời không chút do dự.
Cô gọi điện về thông báo chuyện này, cả nhà đều vui thay cho Lâm Tiếu, chỉ có Niên Niên là không vui: “Cô út, cô đã nói sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông rồi mà.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên, không ngờ Niên Niên vẫn còn nhớ lời hẹn mấy tháng trước: “Trí nhớ của Niên Niên tốt quá!”
“Lần này cô phải lỡ hẹn với cháu rồi, cô xin lỗi cháu nhé.”
“Cháu muốn cô làm gì mới có thể tha lỗi cho cô đây.”
Niên Niên nghiêm túc suy nghĩ: “Khi nào cô về phải mua kem cho cháu, đừng để mẹ cháu biết.”
Sau khi Lâm Tiếu hỏi ý kiến chị Tiểu Vân, cô đồng ý với Niên Niên: “Được, tết này cô sẽ mời cháu ăn kem nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-501.html.]
Lâm Tiếu và nhóm học sinh của đội tập huấn đến trường tập huấn vào cùng một ngày. Vì chương trình học của Lâm Tiếu nhiều nhất, thời gian đi học kéo dài nhất nên cô ở lại trong ký túc xá trường học luôn. Ngoài căn phòng của cô là phòng đơn thì cô không khác gì học sinh cả.
Trong lúc đi học, ngày nào Lâm Tiếu cũng đến nhà ăn với các bạn học sinh, có thể nói là cùng ăn cùng ở.
Hơn nữa, Lâm Tiếu là người trẻ tuổi nhất trong nhóm giáo viên tập huấn nên các bạn đều rất thân thiết với Lâm Tiếu.
“Cô giáo Lâm, năm đó lúc tham gia cuộc thi IMO, cô có tin rằng mình sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia không?”
“Cô giáo Lâm, lúc đó cô có quyết tâm phải giành được giải quán quân không?”
“Cô giáo Lâm, lúc tham gia cuộc thi IMO cô còn nhỏ như vậy, khi đó cô đã nghiên cứu về kỳ thi bao lâu rồi vậy?”
Các bạn rất tò mò về cuộc thi mà Lâm Tiếu đã trải qua.
Lâm Tiếu không ra vẻ, trong thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ nói chuyện phiếm, trả lời các câu hỏi của các bạn.
Khi tập huấn mùa đông kết thúc, các bạn đều không nỡ nói lời chia tay với Lâm Tiếu. Mọi người tranh nhau cầm sách tập huấn để Lâm Tiếu viết vài lời động viên và chúc may mắn lên trang lót.
Lâm Tiếu cực kỳ nghiêm túc viết từng câu từng chữ cho mỗi bạn học sinh.
Khi về nhà ăn tết, Lâm Tiếu mua kem chuộc lỗi cho Niên Niên. Niên Niên đã tha lỗi cho cô út, còn dẫn cô út đi xem em gái “biểu diễn”.
Niên Niên cầm một món đồ chơi có màu sắc tươi tắn đặt trên giường em bé, Doanh Doanh nhanh chóng bị hấp dẫn, ê ê a a vươn tay muốn lấy.
Niên Niên lấy đồ chơi ra xa, em gái không với tới, cô bé sốt ruột nên ngồi dậy.
Niên Niên ở bên cạnh nói phụ hoạ: “Buổi biểu diễn của Doanh Doanh đã thành công.”
Lâm Tiếu bị chọc cười ha ha, ra dấu hôn gió với hai bên má của Niên Niên, sau đó cũng làm vậy với Doanh Doanh.
“Doanh Doanh giỏi quá, có thể ngồi rồi này.”
Trừ mái tóc vẫn còn thưa thớt, gương mặt của bé Doanh Doanh sáu tháng đã có nhiều thay đổi, có thể thấy đây là một đứa trẻ xinh đẹp.
Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lấy ảnh chụp của Niên Niên khi sáu tháng ra so sánh, chính Niên Niên cũng không thể không thừa nhận: “Em gái hơi giống con rồi đấy.”
Nhưng Niên Niên chỉ vào mái tóc cũng không được bao nhiêu cọng tóc của mình trên tấm ảnh, kiên quyết nói rằng tóc mình đẹp hơn tóc em gái.
“Khi nào tóc của em gái mới thắt b.í.m được vậy ạ?” Niên Niên có rất nhiều búp bê, nhưng cô bé vẫn rất muốn trang điểm cho em gái.
Dì Hà, bảo mẫu chăm sóc Doanh Doanh cười không ngừng: “Còn phải đợi một thời gian nữa, bây giờ em gái còn nhỏ quá.”
Hết tết, Lâm Tiếu lại một lần nữa phải nói lời tạm biệt với Niên Niên, không dám hứa hẹn tuỳ ý nữa.
Niên Niên đã biết thời gian về nhà của cô út khá giống với thời gian mình được nghỉ, cô bé kéo áo của cô út, hỏi: “Cô ơi, có phải khi nào cháu nghỉ hè thì cô sẽ về với cháu không?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Có thể hè này cô sẽ phải ra nước ngoài.”
Vị trí giáo viên dẫn đoàn đang được bàn bạc cho cuộc thi IMO mùa hè năm nay. Lâm Tiếu là một trong những người có tiếng nói nhất, trình độ dạy học của cô không cần phải bàn, vấn đề duy nhất là Lâm Tiếu còn quá trẻ. Hơn nữa, những giáo viên dẫn đoàn năm ngoái đều là giáo sự đại học nổi tiếng, mà mùa hè năm nay Lâm Tiếu mới tốt nghiệp tiến sĩ.
Cuộc thảo luận đã có kết quả, Lâm Tiếu được chọn là giáo viên dẫn đoàn.
Tháng bảy, Lâm Tiếu đã đến Athens, Hy Lạp trước học sinh, tham gia cuộc thi IMO lần thứ bốn mươi lăm.
Lâm Tiếu ở trong một khách sạn được bảo mật, bị tịch thu thiết bị điện tử, cùng các giáo viên dẫn đoàn của các nước khác ra đề thi IMO. Đến khi các thí sinh đã bắt đầu dự thi, các giáo viên dẫn đoàn mới được liên lạc với bên ngoài.
Lúc này, Lâm Tiếu đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ của giáo viên dẫn đoàn.
Một nửa còn lại sẽ được thực hiện sau khi các thí sinh thi xong.
Đó là để ý xem các thí sinh của đất nước mình có được cho điểm công bằng và hợp lý hay không.
Nói đơn giản thì là “cãi nhau" để lấy điểm cho học sinh của mình.
“Tôi thấy chỗ này không có vấn đề gì cả, không nên trừ điểm.”
“Không, cách giải này rất logic.”
Các giáo viên dẫn đoàn của các nước khác rất khiếp sợ trình độ “cãi nhau” của Lâm Tiếu. Họ hoàn toàn không ngờ một người trông gầy gò, ít nói và trí thức như Lâm Tiếu lại có thể quyết đoán như vậy trong lúc “cãi nhau”.
Rất nhanh, trình độ “cãi nhau” đệ nhất của Lâm Tiếu đã được lan truyền trong nhóm thí sinh.
Các thí sinh tò mò hỏi: “Cô giáo Lâm, năm cô tham gia cuộc thi IMO, các giáo viên của các quốc gia có tranh cãi như vậy không?”
Lâm Tiếu cẩn thận nhớ lại, nhận ra là không có chuyện này.
Cô lắc đầu nói: “Không có, cuộc thi năm đó được diễn ra rất thuận lợi.”
Giáo viên dẫn đoàn không tranh cãi, sáu thí sinh của quốc gia đều đạt điểm tối đa và điểm cao.
Vừa dứt lời, một thí sinh bật cười, cậu ấy đẩy một đồng đội ở bên cạnh: “Có biết chênh lệch giữa cô giáo Lâm và chúng ta không vậy?”