Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:53:51
Lượt xem: 200
“Tôi muốn tiền mới, không phải tiền cũ!” Hoa Chiêu nói.
Hạ Kiến Ninh...
"Còn phải đổi thành tiền giấy mà tôi chỉ định." Hoa Chiêu nói xong trong phòng khách tìm được vở cùng giấy, bắt đầu viết.
Hiện tại lưu thông chính là đồng nhân dân tệ thứ ba, trong đó một số loại tiền tệ sẽ đặc biệt có giá trị trong tương lai.
Cùng là mười vạn đồng tiền, để trong ngân hàng, 50 năm sau nó chỉ là hơn mười vạn, có thể mua một chiếc xe con bình thường. Nhưng nếu nó được đổi thành đơn vị tiền tệ được chỉ định và cất giữ ở nhà, thì sẽ đủ để mua một chiếc máy bay phản lực tư nhân sang trọng, hoặc thậm chí hai chiếc sau 50 năm. Ví dụ, "Lưng lục 1 giác" (*mặt sau màu xanh lá cây và 1 góc) hiện tại sẽ có giá trị từ bảy đến tám vạn một tờ trong tương lai.
Nếu như mười vạn đều đổi thành “lưng lục 1 giác”, cái kia chính là 100 vạn, bảy tám trăm ức... Không được, 2 khung máy bay nói hơi ít, cái này đều đủ mở 2 cái sân bay được rồi.
Đương nhiên cái này chỉ là trong suy nghĩ thôi, hiện tại căn bản tìm không thấy 100 vạn “lưng lục một góc”, nó sở dĩ quý cũng là bởi vì thiết kế sai sót: cuốn lại chỉ lộ ra hoa văn màu xanh lá ở đằng sau, gần giống 2 mao tiền, luôn luôn người bốc lên dùng, cho nên bị bắt thu hồi trở lại và tiêu hủy.
Về sau, các góc bình thường đều là hoa văn màu đỏ.
Còn có 5 giác, còn có 1 nguyên 2 nguyên 5 nguyên 10 nguyên, đều là mấy loại đáng giá, có hình chìm, không có hình chìm, cái dạng hình chìm gì, bao nhiêu cái quan chữ đầu. …Đều ảnh hưởng đến giá trị.
Hoa Chiêu không nhớ rõ, kiếp trước cô sưu tầm không nhiều lắm, chỉ có vậy, hầu hết đầu nghe từ một người bạn chuyên sưu tầm tiền cổ.
Không biết, tựu đều muốn!
Bộ nhân dân tệ thứ ba là đầy đủ, tất cả là 27 tờ. Mệnh giá chỉ khoảng 40 nhân dân tệ, nhưng sẽ có giá trị hơn 10 vạn trong tương lai.
Từ 40 nhân dân tệ đến 10 vạn nhân dân tệ, tỷ lệ tăng giá này chắc chắn có thể bù đắp lạm phát.
Hoa Chiêu viết xuống yêu cầu của mình, có thể gom góp nguyên bộ liền gom góp nguyên bộ, gom góp không được nhiều như vậy cô muốn 1 góc, tất cả đều là 1góc! Không được 10 đồng đấy. Trong tương lai, 10 đồng có thể trở thành tờ 4-5 trăm, giá trị cao gấp 40-50 lần. Nhưng là đổi thành 1 góc, là 1 góc bình thường nhất, tương lai cũng đáng hơn mười đồng một tờ, là tăng tỉ giá đồng bạc gấp mấy trăm lần!
Ăn bất tận uống bất tận, tính toán không tốt sẽ gặp cảnh khốn cùng.
Hạ Kiến Ninh tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua liền nở nụ cười, hắn chỉ nghĩ Hoa Chiêu đang làm khó hắn, trả thù hắn đã từng tìm mẹ con Vương Chí Dũng để bắt nạt cô.
Nhưng dùng loại chuyện nhỏ nhặt này "Khó xử" hắn?
Thật là một cô gái nhỏ không có kiến thức, thủ đoạn ngây thơ như vậy.
“Được rồi, không có vấn đề.” Hạ Kiến Ninh vui vẻ đồng ý, nhưng phải lật một ít kho bạc ngân hàng, không phải trộm mà là đổi, là chuyện tầm thường.
"Còn có chuyện gì sao?" Hạ Kiến Ninh hỏi.
"Muốn hoàn toàn mới đấy, cả xấp, không được mở đi gói!" Hoa Chiêu nói ra.
Cả xấp, liền số, mang dây gói ngân hàng, giá trị rất cao.
Đợi vài thập niên về sau, Hạ Kiến Ninh nhớ tới hắn đã từng đưa cho cô nhiều tiền như vậy, có thể đau lòng phát khóc không?
"Tốt, ngày mai gặp." Hạ Kiến Ninh cười cười, quay người rời đi. Hắn cũng không có mang tiền trên mặt đất đi, chờ đã tìm được cái mới, lại đổi.
Rời nhà họ Diệp trở về Đào Viên, Lý Mục liền tự mình đi đun thuốc.
“Nếu không yên tâm thì cho nhân sâm vào lồng sắt thoáng khí, nhưng đừng cho vào két.” Lý Mục vừa làm thuốc vừa nói.
Hạ Kiến Ninh vuốt vuốt dạ dày, thuận miệng lên tiếng.
Hắn có chút đói bụng, cái cảm giác này đúng là thật lâu không có thể nghiệm qua rồi.
Hắn có thể là từ nhỏ uống thuốc nhiều, nên chưa bao giờ biết rõ cái gì là đói, hiện tại, hắn vậy mà đói bụng. Trực giác mách bảo có liên quan đến bữa cơm kia.
Người có tay nghề tốt, thần kỳ như vậy?
"Chú! ~" Hạ Lan Lan vui vẻ chạy vào trong sân, hưng phấn nhìn Hạ Kiến Ninh: "Chú lấy nhân sâm chưa?"
Hạ Kiến Ninh nở nụ cười nhẹ: "Lấy được."
"Thật tốt quá!" Hạ Lan lan hưng phấn mà nhảy dựng lên.
Chú nhỏ mới là linh hồn của Hạ gia, chú nhỏ nếu như không có. . . Hạ gia sẽ không còn nữa.
Cha nói như vậy, người ngoài cũng nói như vậy, cô cũng biết không có chú nhỏ, những việc cô ta luôn tâm niệm trong lòng đều không thể làm được, vì vậy cô ta rất hy vọng chú nhỏ của mình sẽ trường thọ.
"Chú, người của cháu cũng đã sẵn sàng rồi! Khi nào thì chúng ta bắt đầu?" Hạ Lan Lan hỏi.
Hạ Kiến Ninh biểu cảm dừng lại.
Lý Mộc đang phân loại dược liệu lập tức nhìn về phía Hạ Kiến Ninh, xem hắn da mặt đến cùng có thể dày bao nhiêu, mới từ trong tay người ta mua dược liệu cứu mạng, lại ăn cơm người ta làm, đảo mắt lại muốn tìm một người đàn ông…Dù sao anh ta cũng không nghĩ mình có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu không phải quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, anh ta đã không trở thành bạn của Hạ Kiến Ninh.
Hạ Kiến Ninh lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói ra: "Đem người cháu tìm được giải tán đi."
Hạ Lan lan cả kinh, thét to: "Vì cái gì?"
Hạ Kiến Ninh biểu cảm có chút không vui, nhìn về phía Hạ Lan lan.
Hạ Lan Lan cúi đầu co vai: "Cháu, vậy cháu sẽ đi nói cho họ biết." Cô ta lề mà lề mề xoay người đi ra ngoài.
Hạ Kiến Ninh nhíu mày, đã qua vài giây gọi cô ta lại: "Chờ một chút."
Hạ Lan lan nhanh chóng quay người, kinh hỉ nói: "Người đổi chủ ý rồi hả?"
Hạ Kiến Ninh trên mặt càng kông vui, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra hàn ý: "Đem người rút lui, rút lui cho sạch sẽ, đừng để đến lúc đó nói với ta ngươi thông tri không kịp, bọn hắn vẫn giữ nguyên kế hoạch tiến hành."
Hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Lan lan, từng chữ từng chữ một mà nói: "Ta đã thay đổi chủ ý, ngươi đừng tự chủ trương, hỏng chuyện của ta." Đôi mắt anh ta u ám, như một vực thẳm không đáy.
Hạ Lan lan chưa từng gặp chú nhỏ dùng loại vẻ mặt này nói chuyện với cô ta, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng đáp: "Cháu đã biết! Cháu tuyệt đối đem người rút lui! Không cho bọn hắn đi tìm Hoa Chiêu!"
Mục đích của bọn hắn chỉ có một, chính là chia rẽ Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu
Phương pháp có rất nhiều.
Trước kia không có có tác dụng, hôm nay liền đổi một cái.
Trước đó Hạ Kiến Ninh để cho Hạ Lan Lan đi tìm mấy người đàn ông, chế tạo cơ hội, cùng Hoa Chiêu chụp mấy tấm hình. Lén lén lút lút mà nói chuyện, cùng đi trong một ngõ nhỏ không có một bóng người, khoảng cách quá gần, thái độ mập mờ, mở cửa đóng cửa. Tạo ảo giác rằng Hoa Chiêu có quan hệ không chính đáng với nhiều người.
Cố ý bắt cóc Hoa Chiêu rồi chụp loại ảnh này không được, đó mới là đem Diệp gia đắc tội chết, đặc biệt là hắn hiện tại biết rõ địa vị của Hoa Chiêu ở Diệp gia. Nhưng là chế tạo mấy tấm hình sau đó tạo ra một câu chuyện là được.
Vốn dĩ họ định sắp xếp thành một câu chuyện lại truyền ảnh chụp cho mọi người xem, để nhà họ Diệp và Hoa Chiêu không còn mặt mũi. Người ngoài sẽ chỉ tin vào những tấm ảnh và tin đồn, họ sẽ không tin vào nhân phẩm. Một đứa cháu dâu mất mặt như vậy, nhà họ Diệp sẽ không cần nữa.
Làm như vậy cũng không vi phạm ước hẹn ba năm, cháu dâu gia giáo không tốt, Diệp gia chỉ là mất mặt, không ảnh hưởng thực lực. Cái này không tính là đối với Diệp gia ra tay? Căn bản không tính.
Đây là kế hoạch ban đầu, nhưng là hiện tại Hạ Kiến Ninh lại không muốn làm như vậy nữa.
Cô gái nhỏ ngây thơ không hiểu chuyện, nếu không chịu được loại uỷ khuất này, sẽ không tốt ... Anh ta có thể tìm được một người nấu ăn ngon như vậy ở đâu?
Sau khi ăn cơm do Hoa Chiêu nấu, anh ta không bao giờ muốn ăn cơm của chị Lý nấu nữa, đơn giản là thuốc độc!
"Đem mấy người đàn ông đó rút lui, đổi thành ta." Hạ Kiến Ninh đột nhiên có chút uể oải nói với Hạ Lan Lan.
"Ồ?" Hạ Lan Lan nghe không hiểu.
.
"Vẫn là trực tiếp ra tay với Diệp Thâm sẽ ổn thỏa hơn." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Hạ Lan Lan càng nghi hoặc, trước kia chú ấy cũng không nói như vậy, trước kia chú ấy nói ra tay với Diệp Thâm, sợ chọc giận Diệp gia, cho nên muốn tìm Hoa Chiêu mà bóp.
Hạ Kiến Ninh nhíu lông mày, nói ra: "Ta hôm nay đi Diệp gia, phát hiện địa vị của Hoa Chiêu ở Diệp gia không d.a.o động, chỉ bằng mấy tấm hình, trong tình huống bọn hắn biết rõ bị người hãm hại, khả năng vẫn là bảo vệ Hoa Chiêu."
Bọn họ còn cần nhân sâm trong tay Hoa Chiêu để treo cổ hắn, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đứa con dâu này, vậy bắt đầu từ Diệp Thâm đi.
"Ngươi đi theo Diệp Thâm gạo nấu thành cơm, tốt nhất cũng mang thai 1 cái, ta nghĩ biện pháp bắt Diệp Thâm phụ trách." Hạ Kiến Ninh dứt khoát nói.
Hạ Lan Lan mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Cái đó sao có thể dễ dàng nấu thành cơm như vậy… Hắn không mắc câu…"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ah? Ngươi thử qua?" Hạ Kiến Ninh hỏi.
Hạ Lan Lan xấu hổ mà dậm chân, loại chuyện này sao có thể không biết xấu hổ mà cùng một đại nam nhân như chú nhỏ nói!
Nhưng muốn chú nhỏ giúp cô giải quyết vấn đề, liền phải nói.
"Cháu trước kia cùng anh ấy trú mưa trong một sơn động, cháu đều dựa vào trong lòng n.g.ự.c của anh ấy rồi, lại bị đẩy ra…" Hạ Lan Lan quả thực mắc cỡ muốn c.h.ế.t rồi.
Đã xấu hổ làm như vậy, càng xấu hổ là không có thành công.
Bị ánh mắt của Hạ Kiến Ninh quét từ trên xuống, cô ta lại càng xấu hổ.
Hạ Kiến Ninh nhìn cô ta, bộ dáng cùng dáng người không thể so với Hoa Chiêu được. Nhưng khi Hoa Chiêu và Diệp Thâm ở bên nhau, không phải là hơn 100 cân sao?
Cho dù là ban đêm, cho dù là Diệp Thâm mù, hắn cũng không cảm thấy được sao? 100 cân lớn như vậy hắn sờ được hết sao? Lúc đó anh ta có bị đánh thuốc mê rồi hả? Loại thuốc nào có thể khiến một người đàn ông không bị mất chức năng ngay cả khi hôn mê?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-78.html.]
Theo như anh ta biết thì vẫn chưa có loại thuốc nào như vậy.
Còn nữa khả năng kháng thuốc của Diệp Thâm cũng khác cao.
Hoặc là, Diệp Thâm cứ như vậy bị ăn một ngụm? Đối với việc lúc trước Hoa Chiêu làm thế nào đắc thủ đấy, người ngoài thật sự là không có cách nào giải đáp.
"Ngươi về sau ăn nhiều một chút, tranh thủ cũng tăng đến 100 cân." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Hạ Lan Lan xanh mặt, chú nhỏ đang nói đùa sao? Cô nếu vừa tăng lên 100 cân, còn muốn Diệp Thâm cái gì? Cô sẽ chết!
Hạ Kiến Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước trong phòng.
Hạ Lan Lan không dám quấy rầy, nàng biết rõ chú nhỏ đây là đang suy nghĩ.
"Hay là ngươi không đủ lớn mật." Đi vài vòng, Hạ Kiến Ninh nói ra.
Hắn đoán chừng Hoa Chiêu có thể ra tay, là vì Hoa Chiêu chủ động, Diệp Thâm. . . Không phải loại người như vậy.
Tuy nhiên Hoa Chiêu thoạt nhìn cũng không giống… Nhưng là cô gái nhỏ nha, nghé con mới đẻ không sợ cọp…
"Ta đang tìm cơ hội để khiến anh ta mất đi một chút khả năng vận động, sau đó để hai người ở một mình với nhau. Khi đó, ngươi có thể tự mình gạo nấu thành cơm đi." Hạ Kiến Ninh nhìn Hạ Lan Lan, lo lắng mà hỏi: "Ngươi biết cụ thể làm như thế nào sao? Loại có thể sinh con."
Hạ Lan Lan xấu hổ đến nhỏ máu, gian nan gật đầu.
Lý Mộc ở bên cạnh mặt cũng đỏ bừng, hận không thể tìm một hộp thuốc chui vào làm chính mình không tồn tại.
Hắn trước kia sao không biết Hạ Kiến Ninh dữ dội như vậy? Loại lời này còn có thể đừng có dùng một bộ dạng bình thường như uống nước nói được không? Còn là nói với cháu gái ruột của mình!
Tuy nhiên, miễn là người có liên quan không xấu hổ, thì người khác xấu hổ làm gì.
"Được rồi, ngươi chờ thông báo của ta." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Hạ Lan Lan đi như muốn chạy trốn.
Lý Mộc rốt cục cũng chọn xong dược liệu, chạy tới sương phòng.
Hạ Kiến Ninh cảm thấy hôm nay tuy nhiên không có uống thuốc, nhưng là thân thể so ngày hôm qua tốt hơn nhiều, hắn từ trong túi quần lấy ra tờ giấy Hoa Chiêu viết, từ đầu tới cuối nhìn kỹ một lần. Chữ nhỏ còn không phải rất đẹp, đôi khi làm nổi bật một nét làm mất đi vẻ đẹp, nhưng lại mang đến cảm giác khí phách.
Theo bức thư của cô gửi cho Diệp Thâm, cô mới bắt đầu học viết. Hạ Kiến Ninh có chút động dung, thời gian hơn 3 tháng, có thể viết đến trình độ này, thật sự là lợi hại.
Anh ta chưa từng thấy thư Hoa Chiêu viết cho Diệp Thâm, nhưng những bức thư đó cần phải kiểm tra trước khi đến tay Diệp Thâm, cũng không phải là bí mật, anh ta muốn hỏi thăm, đương nhiên không khó.
Hạ Kiến Ninh gọi Tiểu Triệu: "Dựa theo yêu cầu trên này đi chuẩn bị. Nhất định phải mới, cả xấp, thành trói. Còn có phiếu lương thực."
Hạ Kiến Ninh nhớ tới chuyện phiếu lương thực, chính mình điền vài nét bút trên giấy: "Phiếu vé máy bay, có bao nhiêu lấy ra bấy nhiêu."
Tiểu Triệu động tác rất nhanh, Hạ Kiến Ninh dược vừa mới uống thuốc mới nấu xong, hắn liền mang theo một cỗ xe tải trở về rồi.
Xe tải đầy quá nửa.
Bộ tiền mới đầy đủ, Tiểu Triệu không có tìm được bao nhiêu, dù sao có rất nhiều bản vốn cũng đã bị tiêu hủy không phát hành rồi. Hắn tìm được rất nhiều 1 góc , cái này chiếm phần lớn.
Hạ Kiến Ninh kiểm tra một chút, trực tiếp đi Diệp gia.
Mặc dù nói là ngày mai gặp, nhưng là hắn từ trước đến nay ưa thích sớm.
Hơn nữa, trong đầu hắn luôn nhớ tới mùi thơm tinh tế, trí nhớ cũng không có mùi vị, hắn thật sự muốn có được mùi hương này, đặt ở trong nhà, mỗi ngày ngửi.
Nhà họ Diệp không ngạc nhiên khi thấy anh ta quay lại nhanh như vậy, điều này phù hợp với tính cách của Hạ Kiến Ninh, giải quyết dứt khoát, hắn làm việc chưa bao giờ kéo dài, muốn cái gì sẽ lập tức ra tay, ít để qua đêm.
Mấy người đàn ông Diệp gia đều có việc đã đi ra ngoài, ngay cả Diệp Thâm cũng bị Diệp lão gia tử mang đi, thần thần bí bí, không biết bận rộn cái gì.
Nhưng vì cân nhắc Hạ Kiến Ninh còn có thể lại đến, mấy người phụ nữ Diệp gia đều ở nhà.
Hoa Chiêu để cho các bà hỗ trợ kiểm lại một chút tiền thật, không cần đếm từng đồng một, kiểm lại một chút số lượng mấy xấp là được.
Hoa Chiêu còn muốn mọi người mang bao tay …Có vân tay cùng không có vân tay, giá tiền cũng không giống nhau.
Nhưng làm như vậy cũng quá khác người rồi rồi, hơn nữa đang là mùa hè cũng không có bao tay cho họ mang, chỉ có thể như vậy thôi.
Chính cô đi kiểm kê phiếu vé lương thực.
100 cân, không nhiều không ít.
Hoa chiêu cũng xuất ra 980 cân phiếu lương thực lúc nãy Diệp Thâm lấy từ trong nhà ra đưa cho Hạ Kiến Ninh.
Hầu như cả nhà họ Diệp đều ăn cơm căng tin, số định mức ở bên trong phiếu lương thực cơ bản không dùng đến, hơn nữa bọn hắn còn có các loại phúc lợi, trong nhà đã tiết kiệm đươc khá nhiều phiếu vé.
Hạ Kiến Ninh không đếm, đưa cho Tiểu Triệu.
"Phiếu Xe lửa, máy bay chuyên dụng ở đâu? Có tìm được không?" Hoa Chiêu không biết xấu hổ mà hỏi.
Người này không biết xấu hổ hủy hoại sự trong trắng của cô, không biết xấu hổ đào móng nhà cô, không biết xấu hổ đến bàn ăn cơm mà không ai mời, tại sao cô phải xấu hổ khi đòi vài vé không hợp lệ? Đó là thứ vô giá trị bây giờ.
Dùng để đi vệ sinh, còn nghĩ nó quá nhỏ.
Hạ Kiến Ninh quay đầu lại, liếc nhìn ra ngoài cửa.
Có hai người bốc hàng theo sau xe tải, 10 vạn vừa mới dỡ xuống, người còn lại vào với một bao tải lớn.
Hoa Chiêu nhìn cái bao đầy này, ánh mắt có chút thẳng thắn ... sẽ không phải như cô nghĩ sao?
Bao tải rơi trên mặt đất, mở miệng, tem phiếu thực phẩm rơi đầy khắp mặt đất.
Một bó phiếu vé lương thực rơi ra Hoa Chiêu thấy được mắt bốc lên kim quang.
Hạ Kiến Ninh có chút hoang mang.
Đây là loại phiếu đặc biệt dành cho "tàu hỏa, tàu thủy, máy bay" được xuất bản cách đây hơn mười năm, với mệnh giá một lượng hoặc hai lượng.
Nhưng nó đã không được sử dụng cách đây nhiều năm. Chiếc vé này đã bị bỏ rơi. Dù cô có giữ nó, cô cũng không thể dùng làm tem phiếu thực phẩm quốc gia hay thậm chí là tem phiếu thực phẩm địa phương. Cô chỉ có thể chơi xếp giấy ở nhà.
“Đây là những vé không hợp lệ, cô có biết không?” Hạ Kiến Ninh ân cần hỏi, thật hiếm thấy.
"Biết rõ, tôi lấy về nhóm lửa." Hoa Chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh... Mặc dù biết cô không có nói thật, nhưng là, hắn sẽ lưu ý đấy.
Cô gái nhỏ này, kỳ kỳ quái quái.
Cô nhìn hắn thuận lợi như vậy mà đem những điều kiện "Hà khắc" của cô đều hoàn thành, vậy mà không có thất vọng.
Cũng là 10 vạn khối tiền, cô lại nhìn một đống 1 mao tiền đầy kích động, đối với một túi 10 vạn lúc trước chẳng thèm ngó tới.
Không biết số?
Béo đã quen, trông thấy "chồng chồng chất chất" mới cảm thấy tốt?
Cô gái nhỏ kỳ lạ.
Vì vậy, hoa cỏ trong phòng hắn đều không có lần lượt ngửi qua, tìm được cái bồn kia làm hắn động tâm nhất, chỉ liếc mắt liền để cho người đưa lên xe rồi.
Hoa Chiêu cũng không thất thần, nói ra: "Anh coi được chưa, 8 bồn hoa ở lầu một này, đều đưa cho anh. Lúc trước đàm phán giao dịch, không bao gồm hoa trên lầu?"
Hạ Kiến Ninh hít hít cái mũi, mùi vị kia nồng đậm, không thể nào truyền đến từ lầu hai.
"Không kể cả trên lầu." Hắn nói ra.
" 8 bồn hoa này chúng tôi cũng không có đổi qua, điểm ấy anh cũng biết đúng không?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Hạ Kiến Ninh liếc cô một cái, nhưng hiếm khi cẩn thận.
Còn 8 chậu hoa này, trước đó anh ta đều để ý đến từng bông một và chắc chắn rằng chúng chưa bị thay thế.
Anh ta gật đầu.
"Vậy thì hai bên thoả thuận xong." Hoa Chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh nhìn cô trong chốc lát, nở nụ cười.
Mấy người phụ nữ của nhà họ Diệp vẫn ở trong căn phòng này. Mẹ chồng, cô, thím, chị dâu và chị cả của cô đều ở đó, nhưng cô là người trẻ nhất đã đến để thương lượng với anh.
Anh có thể thấy họ cũng khá sững sờ, Miêu Lan Chi và Diệp Phương mấy lần định nói nhưng đều không nhúng tay vào.
Hoa Chiêu xử lý rất tốt, tiếp đãi hắn cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thành thạo, căn bản không cần các bà.
Đây mới là bộ dạng con dâu Diệp gia nên có.
Hạ Kiến Ninh cười cười, vậy hắn càng muốn chia rẽ bọn họ rồi.