Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:25
Lượt xem: 247
Hoa Cường cùng Hoa Chiêu đi khắp toàn bộ thôn, ngoại trừ nhà Hoa Sơn không đi, những nhà khác đều đi, tổng cộng cũng đổi được 50 cân đậu trở về.
Bọn họ đưa hai giỏ đồ ăn căn bản không đủ đổi, rau dại cũng không thể so với đậu, một cân không đổi được một cân, bí đỏ cũng vậy.
Cuối cùng, Hoa Cường nói lúc nào lĩnh lương sẽ đưa tiền, mọi người cũng đều không có ý kiến.
Đợi ông cháu đi rồi, mỗi nhà đều nghị luận về hai người bọn họ. Bọn họ căn bản không tin Hoa Chiêu sẽ ủ được giá. Đây là một việc cần kỹ thuật, toàn bộ thôn đều không ai biết. Cũng khôngc có người nào cam lòng đem lương thực đi thử.
“Tôi đoán, nhất định nhà Hoa Cường không còn gì ăn được rồi, nên phải đổi phương pháp đổi lương thực, không tiện nói, nên tìm cái lí do” Một thím nói.
“Bà nên thôi đi! Nhà người ta không có lương thực nên ngày ngày ăn đậu xanh? Muốn đi ngoài c.h.ế.t à?” Một người vừa bóc hạt thông vừa nói.
“Ha ha ha” Mọi người xung quanh đều cười.
“Bất quá, mọi người xem, đứa nhỏ Hoa Chiêu kia, có vẻ cũng không đáng ghét” Một người ngạc nhiên nói: “Gặp người liền cười, nhìn xem còn rất …hiền lành?” Thật sự không giống trong trí nhớ, một bộ dạng trừng mắt như một con gấu đen hung dữ.
“Đúng vậy a, đúng vậy a, không thể hiểu nổi? Chẳng lẽ đổi tính rồi a?”
“Có lẽ ông nội nó sắp chết, không còn ai bảo vệ, cũng nên tranh thủ tìm cho mình một ít nhân duyên tốt.”
“Ai, đứa nhỏ này, không cha không mẹ, một người thân cũng không có, quá đáng thương rồi.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a” Mọi người xung quanh phụ hoạ, chủ đề rất nhanh chuyển tới người mẹ đã biến mất nhiều năm của Hoa Chiêu.
Nguyên chủ đáng ghét, nhưng cũng không gây tại hoạ cho nhà người khác, cho nên hiện tại đổi tính lại nhận được không ít sự đồng tình.
Hoa Chiêu không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, nghe được cũng coi như không, về nhà bắt đầu làm việc.
Đem đậu ngâm trong nước ấm. Ngâm trong hai ngày, lúc nảy mầm thì cho vào rổi mây 7 ngày nữa là được. Đương nhiên còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, phải tỉ mỉ chú ý, ví dụ như đáy giỏ tốt nhất nên lót bằng màn mỏng, hai bên giỏ còn được bao quanh bởi vải nhựa, phía trên được phủ bằng chăn bông, che ánh sáng và giữ ẩm. Bằng không khi nảy mầm rau giá sẽ bị đổi màu và đắng. Còn phải xả mấy lần nước. Trước đây có người còn dùng nước phân hoá học để xả, giá đỗ nhanh lớn lại trắng mập. Một giỏ dùng 7 cân đậu xanh, sau 7 ngày có thể thu được 80-90 cân giá đỗ. Hoa Chiêu tin rằng cô không cần phân hoá học, cũng có thể ủ ra giá đỗ vừa trắng lại vừa mập.
“Ông nội, giỏ nhà chúng ta không đủ dùng, ngày mai người lại đan thêm mấy cái a.” Hoa Chiêu nói ra.
50 cân đậu xanh có thể ủ được 7 giỏ giá đỗ, cô có ý định ủ liên tục, mỗi ngày bán một giỏ, không dừng lại.
Sau đó đợi cô thăm dò tốt đầu ra, lại làm mỗi ngày 8 giỏ, 10 giỏ. Dù sao, cô cũng muốn làm lớn, bằng không mỗi ngày chỉ kiếm được mấy đồng tiền, cô sẽ cảm thấy khinh thường thân phận trọng sinh của mình.
“Được!” Hoa Cường thống khoái đồng ý.
Bình thường các lão nhân đều ít nhiều biết bện giỏ, chuyện này nói khó cũng khó, nói đơn giản, cả đời dùng qua nhiều loại giỏ, khẳng định cũng nghe qua cách bện như thế nào, chỉ cần chịu khó làm, không có gì là không làm được.
Hoa Cường ở phương diện này tất nhiên thiên phú không tồi, trước kia thân thể còn tốt, nhiều nhà còn đến nhờ ông bện giỏ.
Trong nhà kho cũng cất nhiều vật liệu để bện giỏ, làm mười mấy cái cũng không thành vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng ngon lành, hai ông cháu bắt đầu làm việc.
“Ông nội, cháu muốn theo ông học bện giỏ” Hoa Chiêu nói.
“Tốt, Tốt Tốt!” Hoa Cường cao hứng sắp hỏng, cháu gái ông cũng biết học tay nghề rồi.
Hơn nữa đã ba ngày rồi,… cô cũng không có “tái phát”, xem ra thực sự thay đổi rồi. Hoa Cường len lén lau nước mắt.
“Việc bện giỏ này, điểm đầu tiên là lựa chọn nguyên liệu, cành liễu nhất định phải mềm…” Hoa Cường bắt đầu dạy.
Kết quả vừa làm vừa chỉ, một cái giỏ liền bện xong, Hoa Cường thấy Hoa Chiêu làm rất tốt, liền ngẩn cả người. Trong tay Hoa Chiêu là cái giỏ đã hoàn thành dưới sự hướng dẫn của ông, nhưng nhìn nó thậm chí còn tốt hơn cái mà ông đã làm. Các cành liễu khoảng cách đều nhau thẳng hàng, chiếc giỏ bện thành như một tác phẩm nghệ thuật, khiến ai nhìn vào cũng thật thoải mái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu nhìn cái giỏ trong tay lại thấy không hài lòng, vật liệu làm vẫn chưa đủ tinh xảo. Công việc thủ công như bện giỏ thú vị như vậy, sao cô lại không biết chứ?. Cô chảng những có thể bện giỏ, mà có thể bện rất nhiều loại khác như bện rơm, mây tre, đan giày cho động vật nhỏ, thậm chí cả bàn ghế cô cũng làm được. Sau khi phát huy nhuần nhuyễn hơn, cô còn có thể đan áo len, móc nệm, thêu khăn tay. Cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, rất thích các hoạt động thủ công không tốn nhiều chất xám này. Với mỗi động tác lặp đi lặp lại, tâm trạng cô đặc biệt thư dãn. Vừa rối quá buông lỏng nên đã quên thu liễm, nếu nói cái giỏ này do người mới bện ra ai cũng khôn tin.
Cũng may Hoa Cường không phải là người bình thường, trong mắt ông cháu gái ông là tốt nhất, làm cái gì cũng lợi hại. Ông sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì, chỉ biết cao hứng.
“Hoa nhi nhà ta thực sự rất thông minh, vừa học liền biết. So với ông nội làm còn tốt hơn! Ha ha ha!” Hoa Cường sảng khoái mà cười, ông có cảm giác bao nhiêu năm rồi mình mới cười thoải mái như vậy. Dường như từ khi trở lại trong thôn đến giờ, ông cũng không có cười như vậy.
Hai người bận rộn làm việc trong chốc lát, thấy không còn sớm, liền ra cửa đến nhà ông ba Lưu. Ôm trở về 4 con heo nhỏ. Vốn Hoa Chiêu chỉ định mua một con, nhưng Hoa Cường nói ít nhất mua hai con, một con giao nộp, còn một con chính mình g.i.ế.c thịt ăn. Nếu như chỉ nuôi một con, lại phải giao nộp, không thể chính mình ăn.
Hơn nữa cô còn nghe nói, mùa xuân bắt heo, mùa đông liền giết, nuôi heo kiểu thả rông này căn bản không thể mập, chỉ lớn đến 100 cân. Xem ra như vậy một mình cô ăn còn chưa đủ… tuy cô muốn giảm cân, nhưng hiện tại đã bàn tay vàng, cô cảm thấy vậy thì không cần nhịn ăn thịt rồi. Cô trước kia cũng là không thịt không vui. Cho nên cô bắt hết những con heo còn lại, nếu không ăn hết, còn có thể bán lấy tiền đúng không?
Trên đường trở về, đi qua mấy nhà, Hoa Cường lại đi vào, ôm về một ổ gà con, một ổ vịt con, một ổ ngỗng con, mỗi ổ mười con. Sau khi ông cháu đi rồi, lại lưu lại một đường nghị luận.
“Thoáng một cái đã nuôi 4 đầu heo, lấy cái gì nuôi a? Hoa Chiêu nhất định là muốn ăn thịt đến điên rồi, nó không hiểu chuyện, Hoa Cường cũng không hiểu sao? Cũng biết rõ cháu mình, xem ra heo này rồi cũng trở thành heo rừng.”
“Còn những con ngỗng đó, ăn nhiều như gia súc, một lần nuôi 10 con? “
“Ông còn quản nhà người ta nuôi như thế nào? Cũng không ăn lương thực nhà ông!”
“Đúng vậy, xem náo nhiệt thì yên tĩnh mà xem, đừng nói chuyện.”
Bọn họ nuôi heo, trên cơ bản là thả rông, ban ngày thả đầy khắp núi đồi, chúng tự mình tìm ăn, đến tối lại về nhà ngủ. Nhưng ít nhiều cũng cho chúng ăn một ít lương thực, bằng không mấy con heo dựa vào cái gì mà quay trở về chờ mổ? chỉ vì một chút chỗ ngủ ở nhà ngươi sao? Gà vịt ngỗng cũng như thế, tuy thả rông nhưng cũng phải cho chúng ăn lương thực, bằng không thì không trở về nhà. Vì vậy hầu hết mọi người đều sẽ không nuôi quá nhiều.
Hoa Cường cũng biết đạo lý này, nhưng cháu gái muốn nuôi thì nuôi a, nuôi vài ngày nếu không thể thì làm thịt.
Đạo lý này, Hoa Chiêu tự nhiên cũng hiểu. Nhưng cô bây giờ còn thiếu chút lương thực này sao? Cô thiếu chính là thịt! tiền! lương thực muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hai ông cháu vô cùng cao hứng đi về nhà, kết quả từ xa đã thấy ngoài hàng rào nhà mình có 3 người. Một thanh niên trẻ tuổi cùng hai bà thím, trong trí nhớ của cô không có những người này.
Ba người nhìn thấy Hoa Chiêu, ánh mắt liền biến thành soi mói, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi quay đi chỗ khác, giống như nhìn nhiều thêm một lát liền khó chịu.
Khoảnh khắc dời mắt, bọn họ liền nhìn thấy giỏ liễu trên lưng Hoa Chiêu có mấy con heo nhỏ, còn trong tay cô cũng xách thêm một cái giỏ chứa mấy chục chú gà con đáng yêu.
Người lớn tuổi nhất trong đó, một bà thím năm sáu chục tuổi gần giơ xương, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt khinh ngạc: “Ngươi mua à? Một lúc nuôi nhiều như vậy? Có thể nuôi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-7.html.]
Hoa Chiêu không biết bà ta, nên không nói gì.
Hoa Cường nhìn ba người hỏi: “Các ngươi tìm ai?”.
Một người phụ nữ khác hơn ba mươi tuổi đeo gang tay nhất thời mở miệng cười: “Bác Hoa phải không? Chúng ta là từ sườn núi Đại Bắc tới đây. Chúng ta vào nhà nói chuyện?”
Ánh mắt Hoa Cường dừng trên gang tay của cô ta, có chút ngoài ý muốn. Mùa này, găng tay vô cùng ít, hơn nữa cô ta mang một đôi sạch sẽ, không giống găng tay lao động, vậy thì chứng tỏ một loại thân phận, bà mối.
Nhà ông bây giờ còn có bà mối chủ động đến thăm rồi hả? lại còn mang theo một người đàn ông?.
Ánh mắt Hoa Cường lập tức rơi vào người đàn ông duy nhất ở đây. Tuổi không nhỏ, nhìn đã gần 30, lớn như vậy mà vẫn chưa kết hôn? Nhất định là có tật xấu gì đó.
Ánh mắt Hoa Cường liền biến thành bắt bẻ, còn có ghét bỏ, không nhìn anh ta nữa. Nếu là ba ngày trước, ông chắc chắn sẽ không như vậy, ông sẽ tỉ mỉ dò xét hắn, thậm chí còn có chút thoả mãn. Dù sao người này nhìn cũng không si không ngốc, không già không tàn, tứ chi đều đủ…Nhưng hiện tại, so sánh cùng Diệp Thâm, người này đều không vào được mắt ông rồi.
Hoa Cường khinh thường, lập tức cho ba người kia sắc mặt không tốt, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hoa Chiêu.
Ông nuổi được đứa cháu béo tốt này, có tư cách ghét bỏ người khác đấy!
“Bác, chúng ta vào nhà nói đi?” Bà mối nặn ra khuôn mặt tươi cười nói.
Sườn núi Đại Bắc cách đây rất xa đấy, bọn họ cho tới giữa trưa mới đến, không mời vào nhà uống chút nước, ăn một bữa cơm liền thua lỗ rồi.
Tiểu Hoa nhà ông lại bị người chủ động cầu hôn rồi…Hoa Cường trong lòng có chút kiêu ngạo, xem xem, tiểu Hoa nhà ông cũng không kém như vậy.
Ông mất tự nhiên nói: “Vào đi.”
Một đoàn người vào nhà, bà thím gầy còm kia lập tức đảo mắt nhìn tình hình trong nhà. Khá lắm, cái gì cũng không có! Nhà chỉ có bốn bức tường! Nhìn xem vậy mà cũng so với nhà bà! Cùng lời đồn có chút không hợp a! Bất quá, căn nhà này ngược lại rất sạch sẽ, thuỷ tinh sáng bóng không có một chút bụi, liền sờ trên tường một nắm tro cũng không có. Cái này cũng cùng tin đồn không giống.
Hoa Chiêu đi vào hậu viện, đem bốn con heo cho vào chuồng, về phần gà vịt ngỗng thì cho vào ba cái giỏ riêng biệt rồi để trong kho. Bên ngoài vẫn có chút lạnh, hơn nữa đây là vùng núi, còn nhỏ như vậy mà thả ra, liền bị động vật tron núi ăn mất. Sau đó cô vào nhà rửa tay, rửa chén rồi rót nước cho mấy người.
Tuy không phải rất nhiệt tình, nhưng biểu hiện cũng tạm được. Thái độ bình thản, động tác nhu hoà, hướng nội đấy, một đứa bé nhà nông chịu khó. Cái này cũng cùng lời đồn không hợp.
Bà thím gầy còm trong mắt có vài phần thoả mãn, người đàn ông kia cũng lập tức liếc nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu tuy không biết mang bao tay là bà mối, nhưng khi bị nhìn như vậy, cô hiện tại đã biết. Cô cũng đưa mắt nhìn thoáng qua người đàn ông này, tầm hai tám hai chín tuổi, mày rậm mắt nhỏ, măt dài, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng. Thoạt nhìn tính tình có vẻ không tốt. Hơn nữa cô cũng có nhiều kinh nghiệm, trên thân người đàn ông này cảm giác được một cỗ lệ khí ẩn giấu.
Không phải người tốt, Hoa Chiêu kết luận, lập tức muốn tiễn khách.
“Các người tới có chuyện gì?” Hoa Chiêu thay đổi bộ dạng hướng nội lúc nãy, cởi mở hỏi thăm.
Lại làm ba người bị hỏi sửng sốt. Mở miệng cùng khách nhân nói chuyện lại là cô? Còn một bộ dạng chủ nhà?.
Được rồi, cái nhà này từ trong ra ngoài đều kì quái, căn bản hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghe được trước đây.
“Đây là Vương Chí Dũng, là một trong những người đẹp trai nhất sườn núi Đại Bắc chúng ta!” Bà mối cười tiếp nhận quá trình, bắt đầu cùng Hoa Cường giới thiệu người đàn ông.
Bắt đầu ba hoa chích choè. Người đàn ông này là một tuyệt thế cô phẩm, thế gian độc nhất. Nhưng vì hắn quá tốt, vợ hắn phúc khí không đủ, nên đem mình khắc chết. Bọn họ nghe ngóng xung quanh trăm dặm. phát hiện Hoa Chiêu phúc khí tràn đầy, có thể miễn cưỡng xứng đôi với anh ta.
Hoa Chiêu lập tức khoát tay: “Đừng đừng đừng! Tôi cũng là người phúc mỏng đấy! Cũng chưa từng nghe nói một người không cha không mẹ là người có phúc, các người nhất định bị người ta lừa, nghe ngóng nhầm người rồi.”
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua người đàn ông: “Một người đàn ông tốt như vậy, tôi thật sự không xứng! Hại anh đi một chuyến tay không rồi, mọi người đi thong thả, không tiễn.” Cô đứng dậy tiễn khách.
Bà mối kia như vậy tâng bốc người đàn ông, nhưng thật ra là muốn ép buộc cô, còn là cô “miễn cưỡng” mới xứng với người này. Xứng cái đầu bà ấy!
Hoa Chiêu cũng lập tức không cho bọn họ sắc mặt hoà nhã. Không phải đối với bất cứ ai đều phải lễ phép đối đãi, người khác nhổ nước bọt vào mặt mình vẫn cười hì hì, là chở họ nhổ thêm một ngụm sao?. Cách làm chính xác lúc này là cho hắn một cái tát. Hoa Chiêu thái độ rất qua loa, ý tứ xem thường cũng không che dấu.
Lâm Chí Dũng cùng mẹ tức giận đến ngã ngửa. Vương Chí Dũng khó chịu nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu không nói lời nào. Mẹ hắn há mồm muốn mắng: “Ngươi cái…”
Hậu viện đột nhiên truyền đến tiếng heo kêu, bốn chú heo con đánh nhau, kêu gào ngao ngao. Tiếng kêu kia, tươi sống, hữu lực, lộ ra một cỗ nồng đậm vị thịt…
Vương Chí Dũng cùng mẹ giật mình thức tỉnh, căn mạnh vào đầu lưỡi, nhe rang trợn mắt nói: “Ngươi là đứa nhỏ biết cái gì, mệnh được hay không không phải chính mình định đoạt, mà được ông trời định đoạt, có người nửa đời trước số mệnh không tốt, nửa đời sau lại tốt! Có người trước khi lấy chồng số mệnh không tốt, sau này lấy chồng lại tốt!”
“Bác xem cháu thực rất tốt, cái thể trạng này, là tướng vượng phu! Hơn nữa con của bác là người tốt số, nhất định có thể đem mệnh của cháu trở nên tốt rồi.”
Bà mối liếc mắt nhìn lão yêu bà, không biết “lão yêu bà” này vậy mà rất biết nói chuyện. Mẹ của Vương Chí Dũng họ Yêu, điêu ngoa lại cay nghiệt, dần già mọi người sau lưng đều gọi là “lão yêu bà”. Kỳ thật gọi ở trước mặt bà, bà cũng không để ý, tất cả mọi người đều không chọc bà, bà ngược lại cảm thấy chuyện tốt.
Lão yêu bà nhất thời không đợi Hoa Chiêu từ chối, vội vàng hỏi vấn đề chính mình muốn biết: “Ông nội đứa nhỏ, nghe nói ông một tháng có 50 đồng tiền lương?”
Tại thời điểm này, không nói về quyền riêng tư, cơ hồ tiền lương của tất cả mọi người đều minh bạch, không sợ mọi người biết rõ.
Hoa Cường gật đầu: “Đúng 50 đồng!”
Người nhà này vừa ý tiền của ông rồi hả?
Cái này cũng không sao, đã giúp đỡ nhau thì phải nhìn vào điểm tốt của nhau.
Ông lướt qua cháu gái mập mạp của mình, cái tốt của cháu gái ông, trước mắt chỉ có ông biết rõ. Người ngoài vì tiền của ông mới đến, ông cũng không thấy kì quái.
Trước kia những người vì tiền đều chưa từng tới đây này! (Bởi vì những người xung quanh ai cũng biết, tiền của ông đều bị cháu gái ăn hết sạch rồi, mà ông cũng sắp c.h.ế.t rồi, về sau không có tiền, ai còn đến?).
Lão yêu bà ánh mắt sáng lên, một tháng 50 đồng? Nhà bà mấy chục năm nay cũng không có nổi 50 đồng đây này! Đừng nói tiền tiết kiệm, mỗi năm còn phải nợ đội sản xuất mấy đồng đấy.
Lão yêu bà bỗng nhiên quay đầu nhìn Hoa Chiêu. Đây là gà mái đẻ trứng vàng đấy. Mỗi tháng 50 đồng vậy một năm là 600 đồng! có thể lấy một vài tháng cũng đủ cho nhà họ qua nạn đói rồi. Bà có phải đoạt cũng phải đem cô cướp đến tay!.
“Bác xem thành ý của chúng tôi có thể đủ! Hôm nay vì chính sự mới đến đây!” Lão yêu bà hướng Hoa Cường nói: “Người xem như vậy có được hay không, giữa trưa chúng ta làm một bữa cơm, xác định quan hệ bọn nhỏ, buổi chiều đứa nhỏ sẽ theo chúng ta về nhà, sau này sẽ là người nhà họ Vương rồi.”
“Bác yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với con bé!”
Vì một tháng 50 đồng tiền, bà đem cái người như con gấu đen này về cung phụng đều được.